Ngườι pҺụ пữ cứu ƌứa Ьé trȏι sȏпg vḕ пuȏι, sau 20 пăm cậu Ьé trở tҺàпҺ tỷ pҺú
Chiều mùa hạ, sông Đông Lâm lấp lánh ánh vàng. Trên mặt nước, những con sóng nhỏ lăn tăn chạy đua nhau, phản chiếu bầu trời xanh trong veo. Bến sông cũ kỹ vẫn im lìm như bao năm qua, chỉ khác ở chỗ, bóng dáng chị Hồng đang lom khom bên bờ, đôi tay chai sần vò mạnh mấy chiếc áo đã bạc màu.
Chị Hồng ngoài ba mươi, người nhỏ thó, mái tóc xõa vài sợi bạc trước tuổi. Cuộc đời đã sớm rút kiệt thanh xuân của chị. Mười năm trước, một vụ lật đò đã cướp mất người chồng mà chị thương yêu nhất, để lại chị một mình giữa căn nhà lá, không con cái, không gia đình bên cạnh. Người ta bảo chị hiền lành nhưng khép kín, suốt ngày chỉ cặm cụi làm thuê, trồng mấy luống rau sau vườn, nói chuyện với hàng xóm cũng chỉ vài câu xã giao.
Chiều hôm ấy, khi đang giũ chiếc áo cuối cùng, chị nghe thấy một âm thanh yếu ớt hòa lẫn tiếng sóng. Ban đầu, chị nghĩ là tiếng vịt kêu ngoài đầm, nhưng rồi nhận ra, đó là… tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Mắt chị quét nhanh ra mặt sông và chết lặng: giữa làn nước đang dập dềnh, một vật nhỏ xíu được bọc trong tấm chăn mỏng loang lổ, trôi theo dòng.
Trái tim chị Hồng đập mạnh đến đau nhói. Chẳng kịp nghĩ ngợi, chị quăng cái áo xuống đất, lao thẳng xuống nước. Làn nước mùa hạ mát lạnh quấn lấy đôi chân, nhưng càng bơi ra giữa, dòng chảy càng xiết. Chị nghiến răng, gạt sóng, với lấy bọc chăn ấy. Khi mở ra, ….
hiều mùa hạ, sông Đông Lâm lấp lánh ánh vàng. Trên mặt nước, những con sóng nhỏ lăn tăn chạy đua nhau, phản chiếu bầu trời xanh trong veo. Bến sông cũ kỹ vẫn im lìm như bao năm qua, chỉ khác ở chỗ, bóng dáng chị Hồng đang lom khom bên bờ, đôi tay chai sần vò mạnh mấy chiếc áo đã bạc màu.
Chị Hồng ngoài ba mươi, người nhỏ thó, mái tóc xõa vài sợi bạc trước tuổi. Cuộc đời đã sớm rút kiệt thanh xuân của chị. Mười năm trước, một vụ lật đò đã cướp mất người chồng mà chị thương yêu nhất, để lại chị một mình giữa căn nhà lá, không con cái, không gia đình bên cạnh. Người ta bảo chị hiền lành nhưng khép kín, suốt ngày chỉ cặm cụi làm thuê, trồng mấy luống rau sau vườn, nói chuyện với hàng xóm cũng chỉ vài câu xã giao.
Chiều hôm ấy, khi đang giũ chiếc áo cuối cùng, chị nghe thấy một âm thanh yếu ớt hòa lẫn tiếng sóng. Ban đầu, chị nghĩ là tiếng vịt kêu ngoài đầm, nhưng rồi nhận ra, đó là… tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Mắt chị quét nhanh ra mặt sông và chết lặng: giữa làn nước đang dập dềnh, một vật nhỏ xíu được bọc trong tấm chăn mỏng loang lổ, trôi theo dòng.
Trái tim chị Hồng đập mạnh đến đau nhói. Chẳng kịp nghĩ ngợi, chị quăng cái áo xuống đất, lao thẳng xuống nước. Làn nước mùa hạ mát lạnh quấn lấy đôi chân, nhưng càng bơi ra giữa, dòng chảy càng xiết. Chị nghiến răng, gạt sóng, với lấy bọc chăn ấy. Khi mở ra, khuôn mặt bé con hiện ra — tím tái, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu đến mức tưởng chừng đã tắt.
Chị ôm chặt đứa bé áp vào ngực, vừa bơi vừa cầu nguyện. Lên tới bờ, chị lập tức quấn lại trong tấm khăn khô, chạy vội về nhà, nhóm bếp, đun nước nóng. Vừa hơ hơi ấm, chị vừa xoa nhẹ đôi bàn tay bé xíu như que củi. Một lát sau, tiếng khóc vang lên — ban đầu chỉ là những tiếng nấc yếu ớt, rồi dần trở nên rõ ràng. Nước mắt chị rơi xuống ướt má đứa trẻ.
Sáng hôm sau, chị mang đứa bé lên ủy ban xã. Tin đồn lan nhanh khắp làng: “Chắc con hoang, bị bỏ để khỏi mang tiếng.” Người khác lại đoán: “Cha mẹ nghèo quá, không nuôi nổi.” Nhưng dù lý do gì, cũng chẳng ai đến nhận. Sau ba ngày chờ đợi, chị Hồng xin nhận nuôi và đặt tên cho cậu bé là Minh, với ước nguyện giản dị: “Con sẽ sáng như mặt trời, không bao giờ tắt.”
Từ ngày ấy, căn nhà lá cuối làng có thêm tiếng trẻ con. Chị Hồng bươn chải gấp đôi: ban ngày làm cỏ thuê, gánh nước thuê, tối nhận khâu bao, đan rổ. Dù nghèo, chị vẫn dành cho Minh miếng ngon nhất, tấm áo ấm nhất. Khi Minh sốt, chị thức trắng đêm, tay quạt, tay lau trán, vừa hát ru vừa lặng lẽ khóc vì thương con.
Minh lớn lên thông minh lạ thường. Năm sáu tuổi, cậu đã đọc thông chữ nhờ mẹ mua sách cũ và kiên nhẫn dạy từng trang. Làng ai cũng quý Minh: lễ phép, siêng học, chưa từng quậy phá. Nhưng càng tự hào, chị Hồng càng lo. Chị biết, chỉ có học mới cứu con thoát khỏi cái nghèo, nhưng tiền ăn học là gánh nặng quá sức.
Khi Minh vào cấp ba, chị bán gần hết mảnh vườn, gửi con lên thị trấn học. Mỗi tháng chị nhịn ăn để dành vài trăm nghìn gửi cho con. Minh hiểu, nên học chăm hơn, cuối cùng đỗ vào một trường đại học lớn ở Sài Gòn. Ngày Minh cầm giấy báo, chị ôm con, vừa mừng vừa lo, chỉ nói một câu: “Đi đi con, cứ học, mẹ ở đây còn gánh được.”
Ở thành phố, Minh vừa học vừa làm thêm. Ban ngày đi học, tối chạy bàn, cuối tuần gia sư, có khi chỉ ngủ ba tiếng một đêm. Nhưng nhờ kiên trì và sáng trí, Minh tốt nghiệp loại xuất sắc, rồi nhanh chóng được một công ty lớn tuyển dụng. Vài năm sau, cậu khởi nghiệp công ty công nghệ, trải qua những tháng ngày nợ nần, căng thẳng đến mức tóc rụng từng mảng. Mỗi khi muốn bỏ cuộc, Minh lại nhớ đến hình ảnh người mẹ gầy guộc dưới ánh đèn dầu, đan rổ thâu đêm để nuôi mình.
Rồi công sức được đền đáp. Hợp đồng lớn với đối tác nước ngoài mở ra cơ hội, công ty Minh phát triển chóng mặt. Chỉ trong 10 năm, cậu từ chàng sinh viên nghèo thành tỷ phú trẻ tuổi. Nhưng giàu có không khiến cậu quên nơi mình bắt đầu.
Ngày khánh thành quỹ từ thiện dành cho trẻ mồ côi, Minh mời mẹ lên sân khấu. Trước hàng trăm người, cậu kể lại câu chuyện năm xưa bên bến sông. Giọng cậu nghẹn lại khi nói: “Nếu không có mẹ, đã chẳng có con ngày hôm nay. Mẹ là người cứu con khỏi cái chết, nuôi con bằng cả tuổi xuân.” Cả hội trường lặng im, nhiều người lau nước mắt.
Buổi tối, hai mẹ con trở về ngôi nhà bên sông. Minh đặt vào tay mẹ một xấp giấy tờ: “Con đã mua lại mảnh đất mẹ bán ngày xưa. Mẹ nghỉ ngơi thôi, mọi chuyện để con lo.” Hồng mỉm cười, mắt long lanh: “Mẹ cứu con không phải để con trả ơn, mà vì mẹ không nỡ để con biến mất khỏi thế gian này. Nhưng hôm nay, nhìn con như vậy, mẹ biết mọi hy sinh đều xứng đáng.”
Ngoài kia, dòng sông vẫn chảy, như câu chuyện về tình thương và số phận chưa bao giờ ngừng. Từ một sinh linh bị bỏ rơi, Minh trở thành người mang lại hy vọng cho hàng ngàn đứa trẻ khác. Và có lẽ, món quà lớn nhất của đời Minh, chính là người mẹ đã vớt mình khỏi dòng nước năm ấy — để rồi cả hai cùng viết nên một câu chuyện mà ai nghe xong cũng thấy ấm lòng.