BÀ MẸ GIÀ CÔ ĐỘC Gọι Các Coп Vḕ CҺιa GIA TÀI, AI NGỜ CҺúпg Vừa Đếп Nơι TҺì Bà LẶNG LẼ LÀM 1 VIỆC
Bà Lan đã ngoài bảy mươi, dáng người nhỏ thó, lưng hơi còng, mái tóc bạc trắng như sương phủ. Bà sống lặng lẽ trong căn nhà ba gian cũ kỹ ở cuối một con hẻm nhỏ, tường đã loang lổ, mái ngói rêu phong. Cả đời bà tần tảo, một mình gồng gánh nuôi bốn người con khôn lớn sau khi chồng mất sớm. Bà đã bán sức ở chợ, ngoài đồng, thậm chí đi làm thuê cho người ta chỉ để các con có cái ăn, cái mặc, được đến trường như bạn bè. Rồi từng đứa một trưởng thành, dựng vợ gả chồng, ai cũng có công ăn việc làm ổn định.
Những tưởng khi các con thành đạt, tuổi già của bà sẽ ấm êm bên tiếng cười cháu con. Nhưng trái lại, căn nhà vốn từng ồn ào tiếng nói giờ chỉ còn lại sự trống trải đến nao lòng. Những bữa cơm tối, chiếc bàn dài vốn từng chật kín giờ chỉ có một đôi đũa, một cái bát. Tiếng muỗng chạm vào thành bát vang lên khô khốc. Thỉnh thoảng, bà lại nghe tiếng cười nói rộn rã từ nhà hàng xóm khi con cháu họ tụ tập, còn mình thì chỉ có chiếc đồng hồ treo tường tích tắc bầu bạn.
Điện thoại của bà lâu lâu mới reo. Mỗi lần nhấc máy, tim bà lại thấp thỏm hy vọng được nghe giọng con hỏi han. Nhưng hầu hết các cuộc gọi đều mở đầu bằng câu:
– Mẹ khỏe không? À… mà mẹ có ít tiền không? Con đang cần gấp…
Mỗi lần như vậy, lòng bà se sắt, khóe mắt cay xè. Bà vẫn gượng cười, bảo: “Ừ, mẹ còn chút tiền tiết kiệm, mẹ gửi cho.” Rồi lục lọi trong chiếc hòm gỗ dưới gầm giường, lấy ra từng tờ tiền đã được bà xếp gọn ghẽ, gửi đi. Bà không trách, chỉ tự nhủ: “Chắc con bận việc, không có thời gian về thăm.” Nhưng trong lòng, nỗi cô đơn vẫn len lỏi như dòng nước ngầm, càng ngày càng sâu.
Một đêm đầu đông, gió rít qua khe cửa, bà Lan nằm thao thức. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói như nhắc bà về những tháng ngày còng lưng kiếm sống. Bà chợt nghĩ đến quãng thời gian còn lại của đời mình – chẳng biết còn được bao lâu. Nằm đến gần sáng, bà quyết định làm một việc: thử xem, khi không nhắc đến tiền bạc, con cái có còn về thăm mẹ hay không.
Sáng hôm sau, bà ngồi bên bàn, run rẩy viết mấy dòng chữ ngắn:
“Cuối tuần này, các con về đầy đủ. Mẹ có chuyện quan trọng, liên quan đến việc chia tài sản.”
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, điện thoại của bà đã liên tục đổ chuông. Giọng từng đứa vang lên, hớn hở một cách khác thường:
– Mẹ chia thì chia sớm cho yên tâm.
– Mẹ cứ giữ cho công bằng là được.
– Mẹ cần con chuẩn bị gì trước không?
Ngày hẹn, căn nhà lâu lắm mới đông người như vậy. Tiếng xe máy, ô tô dừng trước ngõ. Bốn anh em bước vào, ai cũng ăn mặc tươm tất, nói cười nhưng ánh mắt thấp thoáng sự tính toán. Người con cả vừa ngồi xuống đã mở lời:
– Mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi, có gì thì nói sớm. Chia rồi thì tụi con cũng yên tâm lo công việc.
Người con thứ cười phụ họa:
– Đúng đó mẹ, mẹ cứ nói rõ để anh em con còn tính toán hợp lý.
Bà Lan ngồi giữa phòng khách, ánh sáng hắt từ cửa sổ vào khiến những nếp nhăn trên gương mặt càng hằn sâu. Bà im lặng nhìn từng đứa – những gương mặt mà bà đã từng thức trắng đêm chăm bẵm khi còn đỏ hỏn. Trong lòng bà như có tảng đá chèn nặng, vừa buồn vừa tủi. Một lúc sau, bà khẽ cười, giọng trầm và rõ:
– Mẹ chỉ có mỗi căn nhà này là tài sản. Nhưng… mấy hôm trước, mẹ đã bán rồi.
Câu nói rơi xuống như tiếng sét giữa trời quang. Cả căn phòng lặng đi. Người con dâu trố mắt:
– Mẹ… mẹ bán thật ạ? Thế tiền đâu rồi?
Bà Lan chậm rãi lấy từ túi áo ra một xấp giấy tờ, đặt lên bàn:
– Đây là giấy xác nhận. Toàn bộ số tiền bán nhà, mẹ đã chuyển vào quỹ từ thiện giúp trẻ mồ côi và người già neo đơn. Mẹ không giữ lại một đồng nào.
Không khí trong phòng chùng xuống. Những ánh mắt từng rực lửa mong chờ phút chốc trở nên bối rối, rồi thoáng chút thất vọng. Người con út ấp úng:
– Sao mẹ không nói trước… để tụi con… chuẩn bị?
Bà Lan nhìn thẳng vào mắt từng đứa, giọng chậm rãi nhưng cứng rắn:
– Nếu mẹ nói trước, liệu hôm nay các con có về đông đủ thế này không? Mẹ không cần của cải để lại. Mẹ chỉ mong các con thương nhau, đừng để đến lúc mất đi mới hối hận.
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Tiếng quạt trần quay đều kẽo kẹt. Bà Lan chống gậy đứng dậy, bước ra hiên, ngước nhìn bầu trời xám xịt. Ngoài kia, hàng cau trước ngõ rung nhẹ trong gió, lá xào xạc như đồng cảm.
Trong lòng bà, một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên, dù biết quyết định này sẽ khiến con cái giận dỗi. Nhưng bà tin, rồi sẽ có ngày chúng hiểu rằng, thứ quý giá nhất không phải là căn nhà hay số tiền năm trăm triệu, mà là tình thân, là những bữa cơm sum vầy, là cái ôm ấm áp của mẹ con.
Hôm ấy, không ai mang về được đồng nào. Nhưng từng lời của bà Lan như được khắc sâu vào trí nhớ của họ, để rồi sau này, mỗi khi nhớ lại, tất cả đều thấy xót xa, tiếc nuối vì đã quá vô tâm với mẹ, để rồi khi muốn bù đắp, thời gian đã không còn.