Bắt Mẹ CҺồпg Trèo Tườпg Ra KҺỏι NҺà Và Cáι Kết KҺιếп Coп Dȃu Cả Đờι KҺȏпg Dám NҺìп Lạι!
Trời cuối thu se lạnh, gió lùa qua từng khe cửa khiến căn nhà hai tầng ở cuối con ngõ nhỏ càng thêm vắng lặng. Bà Mai, ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, gầy gò nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Từ khi chồng mất, bà một tay nuôi con trai – Hùng – khôn lớn, dựng vợ gả chồng. Nghĩ con đã có gia đình, bà mừng thầm vì sẽ có thêm người chăm sóc, chuyện trò.
Thế nhưng cuộc sống sau khi Hùng lấy Lan – cô con dâu mới – lại không như bà tưởng. Lan vốn là người thành phố, quen sống đầy đủ, không mấy thiện cảm với lối sống giản dị và cách ăn nói thẳng thắn của bà Mai. Ban đầu, cô còn giữ ý, nhưng chỉ vài tháng sau, sự khó chịu đã hiện rõ qua từng câu nói, ánh mắt. Hùng đi làm cả ngày, mọi việc trong nhà do Lan quán xuyến, và dần dần bà Mai bị coi như người thừa. Những bữa cơm vốn dĩ là thời gian đoàn tụ, giờ chỉ còn bà lặng lẽ ngồi ở góc bàn, ăn vài miếng rồi đứng dậy.
Nhiều lần, bà nghe con dâu bóng gió với chồng: “Nhà chật chội, ba người sống còn được, chứ thêm mẹ anh nữa, em thấy bí bách lắm.” Hùng chỉ im lặng, không bênh mẹ cũng chẳng phản đối vợ. Đỉnh điểm là hôm ấy, trời vừa chập tối thì Lan khóa cửa cổng, gọi bà ra sân, nói giọng như ra lệnh: “Mẹ ơi, tối nay nhà con có khách, mẹ đừng ở trong nhà. Mẹ chịu khó sang hàng xóm chơi, hoặc… trèo qua tường sau rồi đi đâu đó cũng được.” Bà Mai tròn mắt: “Sao lại trèo tường? Cổng thì khóa, mẹ già rồi, trèo làm sao?” Lan nhún vai: “Con chỉ muốn mẹ hiểu, khách con không quen gặp người lạ. Mẹ muốn đi thì tìm cách mà đi.” Giọng nói vô cảm ấy khiến tim bà thắt lại. Không muốn làm to chuyện, bà lẳng lặng quay ra sau nhà. Bức tường cao hơn đầu người, loang lổ rêu xanh. Bà dò dẫm tìm chỗ bám, cố gắng leo lên. Đôi tay run run, đầu gối rát buốt khi cọ vào gạch. Gió thổi hun hút, chiếc áo len mỏng manh không đủ ấm.
Bà vừa đặt chân lên đỉnh tường thì trượt ngã. Một tiếng “bịch” vang lên khô khốc. Bà nằm bất động trên nền đất bên ngoài, hơi thở đứt quãng. Tiếng chó sủa inh ỏi làm hàng xóm chạy ra. Thấy bà Mai nằm co quắp, họ vội đưa bà vào bệnh viện. Kết quả chụp phim khiến ai cũng xót xa – bà gãy xương hông, chấn thương ở vai và nhiều vết bầm tím khắp người. Tin bà nhập viện nhanh chóng đến tai Hùng. Anh bỏ việc chạy về, nhìn mẹ nằm trên giường bệnh mà mắt đỏ hoe. “Mẹ… sao lại thành ra thế này?” – giọng anh nghẹn lại. Bà Mai quay mặt đi, chỉ khẽ nói: “Mẹ trượt ngã… ở tường sau nhà.” Ánh mắt Hùng tối sầm lại. Anh hiểu mọi chuyện khi nghe hàng xóm kể lại. Ngay tối đó, anh về nhà, đối chất với Lan. Cô ta ban đầu chối, nhưng trước những lời của nhân chứng, Lan im lặng.
Hùng tức giận: “Cô coi mẹ tôi là gì mà bắt bà trèo tường? Cô còn là con người không?” Lan gào lên: “Tôi mệt mỏi vì phải sống chung với bà ấy! Anh lúc nào cũng bênh mẹ!” Cuộc cãi vã kết thúc bằng quyết định ly hôn của Hùng. Anh dọn hết đồ đạc, đưa mẹ về quê sinh sống. Ngày rời đi, Lan đứng ở cửa, ánh mắt đầy hối hận nhưng không dám nói gì. Ở quê, bà Mai được hàng xóm giúp đỡ, chăm sóc cho đến khi vết thương lành. Hùng bỏ hẳn công việc ở thành phố, tìm việc gần nhà để tiện ở bên mẹ.
Những buổi chiều, anh đẩy xe lăn đưa bà ra bờ sông hóng gió. Dù đôi chân không còn như trước, nhưng trong lòng bà ấm áp vì biết con trai đã hiểu, đã trân trọng mình hơn bao giờ hết. Vài năm sau, tin Lan thất bại trong việc kinh doanh, nợ nần chồng chất lan về. Người ta bảo cô thường xuyên ngồi thẫn thờ ở quán cà phê nhỏ, tránh ánh nhìn của mọi người. Ai hỏi, cô chỉ cúi mặt, không dám nhắc lại chuyện cũ. Có lẽ, ký ức về đêm buộc mẹ chồng trèo tường đã trở thành vết sẹo không bao giờ xóa trong lòng cô. Còn với bà Mai, mọi tổn thương dần nguôi ngoai, nhưng câu chuyện ấy vẫn được người làng nhắc lại như một lời răn về lòng hiếu thảo – rằng đối xử tệ bạc với người đã sinh thành ra mình hoặc người mình gọi là “mẹ” sẽ chẳng bao giờ mang lại bình yên. Và trong những chiều muộn, khi ánh hoàng hôn buông xuống trên dòng sông quê, người ta vẫn thấy Hùng nhẹ nhàng khoác áo ấm cho mẹ, ánh mắt chan chứa yêu thương, như để bù đắp cho tất cả những tháng năm bà đã âm thầm chịu đựng.