VỀ GIÀ VỜ BÁN NHÀ THỬ LÒNG CON – MẸ GIÀ ÔM TRỌN 2 TỶ, KHÔNG CHIA CHO CON 1 XU

VỀ GIÀ VỜ BÁN NHÀ THỬ LÒNG CON – MẸ GIÀ ÔM TRỌN 2 TỶ, KHÔNG CHIA CHO CON 1 XU

Cuối con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo giữa một thị trấn miền Bắc, căn nhà cấp bốn của bà Hạnh đã tồn tại gần nửa đời người. Mái ngói đã ngả màu rêu, tường loang lổ những vết ẩm mốc của bao mùa mưa nắng. Trong ngôi nhà ấy, bà đã sinh, nuôi và dựng vợ gả chồng cho ba người con. Cả đời tần tảo, không quản nắng mưa, chắt chiu từng đồng từ bán rau, bán gà ngoài chợ, bà mới dành dụm được ít của cải. Căn nhà này không chỉ là chỗ che nắng che mưa, mà còn là cả thanh xuân, cả cuộc đời bà gửi gắm.

Thế nhưng, từ ngày các con lập gia đình, ngôi nhà bỗng trở nên vắng lạnh. Những bữa cơm tối, bàn ăn dài chỉ còn một mình bà ngồi, bên chiếc quạt cũ kẽo kẹt. Thỉnh thoảng điện thoại reo, bà mừng rỡ bắt máy, nhưng chưa kịp hỏi thăm thì đầu dây bên kia đã vội vàng: “Mẹ khỏe không ạ? À… mẹ có tiền không, con đang kẹt chút.” Mỗi lần như vậy, bà lại thở dài, rồi mở tủ lấy số tiền ít ỏi đưa ra, dù biết mình sẽ phải dè sẻn hơn cho bữa ăn những ngày sau.

Càng ngày, bà càng nhận ra con cái ít về thăm, chỉ khi cần tiền mới tìm đến. Nỗi buồn cứ âm ỉ trong lòng. Một đêm mất ngủ, bà nghĩ ra một cách để thử xem tình cảm của các con dành cho mình còn bao nhiêu thật lòng. Sáng hôm sau, bà cặm cụi viết từng dòng chữ run rẩy: “Cuối tuần này, các con thu xếp về đông đủ, mẹ có chuyện rất quan trọng, liên quan đến việc bán nhà và chia tài sản.”

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy mười phút, điện thoại bà đã reo liên tục. Giọng đứa nào cũng hồ hởi: “Mẹ nhớ giữ sức nhé, cuối tuần con sẽ về ngay!”, “Mẹ, lần này mẹ tính chia thế nào, nói con biết trước để chuẩn bị giấy tờ.” Sự sốt sắng ấy khác hẳn với những lần bà gọi về thăm hỏi. Bà lặng lẽ mỉm cười, nhưng nụ cười chát đắng.

Ngày hẹn, cả ba người con đều có mặt. Người con trai cả – Thành – tay xách nách mang bao nhiêu quà bánh, nhưng vừa bước vào đã liếc quanh nhà, ánh mắt dừng lại ở tấm sổ đỏ đặt trên bàn. Con gái thứ – Hương – thì cười nói ríu rít, kéo mẹ ngồi xuống rồi nhanh chóng hỏi: “Mẹ định chia cho anh em mình sao cho công bằng nhé, để sau này khỏi mất lòng.” Người con út – Dũng – ít nói hơn, nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự chờ đợi.

Bà Hạnh rót nước, chậm rãi quan sát từng khuôn mặt mà mình từng ôm ấp, chăm sóc từ lúc đỏ hỏn. Bà nhớ lại những đêm mưa gió chạy sang nhà trẻ đón con vì sốt, những buổi sớm chưa kịp ăn cơm đã ra đồng kiếm tiền lo học phí. Giờ đây, tất cả những ký ức ấy như cuộn lại, dồn thành một khối nặng trĩu trong tim.

Cuối cùng, bà lên tiếng: “Các con à, mẹ năm nay cũng già rồi, sức khỏe yếu. Mấy hôm trước, mẹ đã bán căn nhà này.” Cả ba người sững sờ, như không tin vào tai mình. Thành lập tức hỏi dồn: “Mẹ… bán thật à? Tiền đâu rồi, mẹ định gửi vào ngân hàng à? Hay chia cho tụi con dần dần?”

Bà Hạnh bình thản đặt lên bàn một tập giấy tờ: “Đây là hợp đồng mua bán, toàn bộ số tiền 2 tỷ mẹ đã chuyển vào quỹ từ thiện giúp trẻ mồ côi và người già neo đơn. Mẹ không giữ lại đồng nào.”

Không khí trong phòng đặc quánh. Nụ cười trên môi Hương tắt ngấm, Dũng nhíu mày khó chịu, Thành nhìn mẹ không chớp mắt: “Mẹ… sao mẹ lại làm vậy? Cái nhà này là tài sản cả đời của mẹ mà!”

Bà nhìn từng đứa, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết: “Nếu hôm nay mẹ nói sẽ chia tiền, các con sẽ về ngay, chẳng quản đường xa. Nhưng nếu mẹ nói mẹ nhớ, muốn các con về ăn bữa cơm, liệu có đứa nào sắp xếp được không? Cả đời mẹ đâu giữ của cải để lại, mẹ chỉ mong các con thương nhau, đùm bọc nhau, và dành chút thời gian cho mẹ. Nhưng có lẽ mẹ đã kỳ vọng sai.”

Cả ba cúi mặt, không ai nói thêm câu nào. Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên rõ mồn một giữa căn phòng im lặng. Bà Hạnh đứng dậy, bước ra hiên, ngước nhìn hàng cau già bên cạnh cổng. Cơn gió chiều đưa mùi hoa bưởi thoang thoảng, bà thấy lòng mình nhẹ đi, dù biết quyết định này sẽ khiến các con giận. Nhưng bà tin, một ngày nào đó, chúng sẽ hiểu: tình thân không thể mua được bằng tiền, và khi cha mẹ còn sống, đó mới là tài sản quý nhất.

Hôm ấy, không ai mang về được đồng nào, chỉ mang theo một nỗi trống trải. Nhiều năm sau, khi bà Hạnh đã rời xa cõi đời, mỗi lần nhớ lại ngày hôm đó, cả ba mới thấm thía rằng thứ họ đánh mất không phải là 2 tỷ, mà là những tháng ngày có thể ở bên mẹ, những bữa cơm giản dị nhưng đầy ắp yêu thương mà giờ không bao giờ còn nữa.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!