Bỏ Đóι, NҺṓt Coп Rιȇпg Của CҺồпg Vào NҺà KҺo, Mẹ Kế NҺậп Được Bàι Học NҺớ Đờι..

Bỏ Đóι, NҺṓt Coп Rιȇпg Của CҺồпg Vào NҺà KҺo, Mẹ Kế NҺậп Được Bàι Học NҺớ Đờι..

Trong một ngôi làng nhỏ ven thị trấn miền Bắc, có gia đình anh Dũng – một người đàn ông ngoài bốn mươi, góa vợ đã lâu, sống cùng cậu con trai tên Nam vừa tròn mười hai tuổi. Vợ anh mất sớm do bệnh hiểm nghèo, để lại cho anh trách nhiệm vừa làm cha vừa làm mẹ. Những năm tháng sau đó, anh Dũng chắt chiu từng đồng từ nghề thợ mộc để nuôi con khôn lớn. Nam là một cậu bé ngoan ngoãn, hiền lành và đặc biệt yêu thương cha. Mỗi buổi chiều, Nam thường ngồi trước hiên, vừa làm bài tập vừa chờ tiếng búa gõ từ xưởng gỗ của cha như một thói quen bình yên.

Thế nhưng, cuộc đời không bình yên lâu. Khi Nam lên mười, anh Dũng quyết định đi bước nữa. Người phụ nữ ấy tên là Thúy, hơn anh vài tuổi, từng một lần dang dở. Ban đầu, Thúy tỏ ra dịu dàng, khéo léo, biết nấu ăn, biết thu vén nhà cửa. Hàng xóm khen anh Dũng có phúc, Nam cũng cố gắng gọi bà là “dì Thúy” để cha vui lòng. Ai ngờ, sau khi cưới chưa đầy nửa năm, gương mặt hiền từ ấy lộ rõ sự cay nghiệt, đặc biệt là đối với cậu bé Nam.

Thúy luôn cho rằng sự hiện diện của Nam khiến chồng mình mãi không toàn tâm toàn ý với bà. Mỗi lần anh Dũng đi làm, bà bắt cậu bé làm đủ việc nhà: nào quét sân, rửa chén, bưng nước, thậm chí còn bắt cậu giặt cả quần áo nặng trĩu của bà. Nếu Nam làm chậm hoặc làm chưa vừa ý, bà sẵn sàng tát, hoặc mắng mỏ nặng lời. Cậu bé gầy gò ngày càng xanh xao, nhưng không dám hé nửa lời vì sợ cha phiền lòng.

Đỉnh điểm của sự tàn nhẫn là khi Thúy bắt đầu bỏ đói cậu bé. Nhiều bữa cơm, bà chỉ xới cho Nam một bát cơm trắng khô khốc, không thức ăn, trong khi mình và chồng ăn uống đầy đủ. Có hôm, bà giả vờ nấu ít đi rồi bảo với anh Dũng: “Thằng bé nó mới ăn bên nhà bạn, em nấu vừa thôi, kẻo thừa phí.” Anh Dũng vốn tin vợ, nên chỉ cười gượng rồi gắp thêm thức ăn cho con. Nhưng khi anh vừa quay đi, Thúy liếc Nam bằng ánh mắt sắc lạnh, như nhắc nhở cậu đừng hé răng.

Nỗi kinh hoàng thực sự đến khi một chiều mưa, Thúy lấy lý do Nam làm bể chiếc bát sứ bà yêu thích, liền kéo cậu vào nhà kho phía sau, nơi ẩm thấp, tối tăm, đầy bụi bặm. Bà khóa trái cửa, bỏ mặc cậu bé trong đó suốt đêm, chỉ đưa cho chai nước lọc cạn nửa. Nam hoảng sợ, gõ cửa khóc lóc cầu xin, nhưng tiếng mưa và sự lạnh lùng của người đàn bà khiến tất cả rơi vào tuyệt vọng.

Đêm đó, cậu bé gục trong góc kho, bụng đói cồn cào, người run rẩy. Cậu nhớ mẹ, nhớ cha, và chỉ mong trời sáng để được cha cứu ra. Nhưng anh Dũng hôm ấy phải đi giao hàng ở xa, tận tối muộn hôm sau mới về. Khi anh vừa bước vào nhà, thấy nhà kho khóa ngoài, bên trong vẳng ra tiếng thở yếu ớt, tim anh như thắt lại. Đập tung cánh cửa, anh thấy con trai nằm co quắp, mắt trũng sâu, hơi thở khò khè. Anh bế con ra, cả thân hình nhỏ bé nặng như búa đập vào lòng anh.

Nam được đưa vào bệnh viện cấp cứu vì suy kiệt và mất nước nặng. Các bác sĩ lắc đầu, nói rằng chỉ cần muộn thêm chút nữa thôi, hậu quả khó lường. Anh Dũng bàng hoàng, quay về nhà chất vấn vợ. Thúy ban đầu chối cãi, rồi đổ lỗi cho con trai “ngang bướng”, “không nghe lời”. Nhưng ánh mắt căm phẫn của chồng cùng sự thật Nam kể lại khiến bà ta cứng họng.

Tin tức lan ra khắp làng. Hàng xóm từng ngưỡng mộ nay chỉ còn biết lắc đầu. Họ kể rằng nhiều lần thấy Nam lén ăn cơm nguội, hoặc xin miếng bánh ở quán nhỏ đầu ngõ. Có người từng nghi ngờ nhưng không ngờ sự việc lại tàn nhẫn đến thế.

Anh Dũng sau nhiều đêm dằn vặt đã quyết định ly hôn. “Một người phụ nữ có thể không thương con chồng, nhưng không được phép tàn nhẫn. Tôi chọn sai người, và suýt nữa mất đi đứa con duy nhất.” Lời anh nói khiến cả hội trường phiên tòa lặng đi.

Thúy bị cộng đồng chỉ trích gay gắt, gia đình ruồng bỏ. Bà ta phải rời khỏi làng trong nhục nhã. Còn Nam, sau biến cố ấy, sức khỏe dần hồi phục. Dù tổn thương tinh thần còn in sâu, nhưng tình yêu thương của cha và sự quan tâm của bà con lối xóm giúp cậu bé từng bước đứng lên.

Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, Nam vẫn nhớ như in những ngày bị giam trong nhà kho tối tăm. Nhưng thay vì hận thù, cậu biến nỗi đau thành nghị lực, học hành chăm chỉ, thi đỗ vào đại học rồi trở thành một bác sĩ nhi khoa. Mỗi lần chữa trị cho những đứa trẻ kém may mắn, cậu lại thấy hình bóng mình trong đó – một đứa bé từng bị bỏ đói, bị giam hãm, nhưng cuối cùng được cứu rỗi nhờ tình yêu thương.

Câu chuyện về Nam trở thành lời cảnh tỉnh cho nhiều gia đình. Con trẻ không có lỗi khi cha mẹ chia ly, càng không đáng phải hứng chịu sự cay nghiệt. Một người mẹ kế nếu không thể yêu thương, ít nhất hãy cho chúng sự an toàn tối thiểu. Bởi nghiệp báo của sự tàn nhẫn không chỉ đến nhanh, mà còn để lại vết nhơ suốt đời.

Và trên hành trình đời mình, Nam luôn nhắc nhở những bậc cha mẹ mà cậu gặp: “Trẻ con chỉ cần một mái nhà thật sự – nơi có bữa cơm đủ đầy và vòng tay che chở. Xin đừng biến tuổi thơ của chúng thành bóng tối.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!