Bị CҺồпg Bạo HàпҺ PҺảι Bỏ Trṓп, 8 Năm Sau Cȏ Trở Vḕ Quүết Đòι Lạι Mọι TҺứ TҺuộc Vḕ MìпҺ

Bị CҺồпg Bạo HàпҺ PҺảι Bỏ Trṓп, 8 Năm Sau Cȏ Trở Vḕ Quүết Đòι Lạι Mọι TҺứ TҺuộc Vḕ MìпҺ

Trong một con ngõ nhỏ của thành phố, có đôi vợ chồng trẻ từng khiến nhiều người ngưỡng mộ. Họ là Hạnh và Minh. Hạnh vốn là cô gái hiền lành, chịu thương chịu khó, từ quê lên thành phố học kế toán, còn Minh là chàng trai thành phố, nhanh nhẹn, khéo miệng, làm ăn buôn bán. Họ quen nhau trong một lần bạn bè giới thiệu, rồi yêu nhau chóng vánh, cưới vội vã trong vòng chưa đầy một năm. Ngày cưới, ai cũng khen cô dâu phúc hậu, chú rể bảnh bao, tưởng như một cặp trời sinh. Thế nhưng, sau ánh hào nhoáng của tiệc cưới, đằng sau cánh cửa ngôi nhà nhỏ, một bi kịch dần hình thành.

Minh vốn có bản tính nóng nảy, lại ham rượu chè và tụ tập bạn bè. Khi mới cưới, anh ta còn che giấu, tỏ ra chiều chuộng vợ, nhưng chỉ sau vài tháng, những trận chửi bới, những cái tát vô cớ bắt đầu xuất hiện. Hạnh ban đầu nghĩ đó chỉ là nhất thời, rằng người chồng trẻ rồi sẽ thay đổi. Nhưng không, càng ngày Minh càng lún sâu vào thói quen vũ phu. Chỉ cần Hạnh nói sai một câu, làm sai một việc nhỏ, hay đơn giản là anh ta mang bực tức từ ngoài về, cô lại trở thành nơi trút giận. Những vết bầm tím trên tay, trên mặt dần trở thành bạn đồng hành quen thuộc của cô.

Nỗi đau thể xác chưa đáng sợ bằng nỗi đau tinh thần. Minh kiểm soát từng đồng tiền, từng bước đi của Hạnh. Cô gần như bị cắt đứt liên lạc với bạn bè, người thân. Ban đầu Hạnh còn gọi điện về quê kể lể với mẹ, nhưng rồi bà già ở quê chỉ biết khóc, chẳng giúp được gì. Cô lặng im chịu đựng, hy vọng một ngày nào đó chồng sẽ thay đổi vì đứa con trong bụng. Nhưng hy vọng ấy nhanh chóng tắt ngấm. Ngày Hạnh sinh con trai đầu lòng, Minh không ở bên, mà còn say xỉn ở quán nhậu. Khi về đến nhà, anh ta mắng chửi Hạnh vì tốn tiền bệnh viện.

Cuộc sống ngày càng ngột ngạt, bế tắc. Đỉnh điểm là một đêm mưa tầm tã, khi con trai mới 5 tuổi, Minh trở về trong cơn say, đập phá đồ đạc và đánh Hạnh ngã dúi dụi. Lần đầu tiên, đứa con nhỏ thấy cảnh mẹ bị bố đánh, nó hét lên, khóc nức nở, lao vào che chắn cho mẹ. Hình ảnh đó như nhát dao đâm thẳng vào tim Hạnh. Cô hiểu rằng, nếu còn tiếp tục ở lại, không chỉ mình mà cả con trai sẽ không bao giờ có tuổi thơ hạnh phúc. Và rồi, trong đêm mưa ấy, Hạnh bế con bỏ trốn, để lại tất cả phía sau.

Cô đưa con về quê mẹ đẻ, rồi tìm đường sang thành phố khác làm ăn. Cuộc sống giai đoạn đầu vô cùng khó khăn. Một người đàn bà gầy gò, tay bế con nhỏ, tay xin việc ở chợ, ở xưởng may. Ban ngày đi làm thuê, ban đêm tranh thủ bán hàng online, Hạnh không từ bất cứ công việc nào, miễn có tiền nuôi con ăn học. Những ngày tháng vất vả, khổ cực ấy rèn cho cô sự kiên cường mà trước đây cô chưa từng có. Cậu con trai lớn lên trong tình thương của mẹ, thiếu vắng tình cha, nhưng đổi lại, em được dạy dỗ bằng tất cả trái tim và nghị lực.

Tám năm trôi qua, Hạnh từ một người phụ nữ yếu đuối trở thành một người đàn bà cứng cỏi, làm chủ một cửa hàng nhỏ, có chút vốn liếng tích cóp. Con trai cô, Duy, cũng đã 13 tuổi, học giỏi, ngoan ngoãn. Mọi thứ tưởng như đã yên ổn, cho đến một ngày, một cuộc điện thoại bất ngờ từ người quen cũ gọi đến. Người đó kể, Minh – người chồng năm nào – nay sa sút, nợ nần chồng chất, lại đang sống trong ngôi nhà từng là tài sản chung của hai người. Căn nhà ấy vốn do Hạnh góp tiền mua ban đầu, nhưng ngày cô bỏ đi, tất cả giấy tờ đều trong tay Minh.

Nghe tin đó, trong lòng Hạnh dấy lên một ngọn lửa. Không chỉ vì căn nhà, mà còn vì danh dự, vì tám năm trước cô ra đi trong tủi nhục, để lại bao lời gièm pha. Cô quyết định trở về, đối mặt với quá khứ, đòi lại những gì thuộc về mình.

Ngày trở lại, Hạnh đứng trước ngôi nhà cũ, lòng ngổn ngang trăm mối. Những ký ức đau đớn ùa về, nhưng cô không cho phép bản thân run sợ. Bên trong ngôi nhà, Minh tiều tụy hơn nhiều, gương mặt hốc hác, ánh mắt vẫn còn sự ngang tàng nhưng xen lẫn chút gì đó thất thế. Hắn ta ngạc nhiên khi thấy Hạnh và con trai bước vào. Sau vài giây im lặng, Minh phá lên cười khan:

“À, hóa ra vẫn dám vác mặt về đây? Tưởng mày chết đâu rồi chứ!”

Hạnh bình tĩnh, nhìn thẳng vào chồng cũ: “Tôi trở về không phải để nghe anh nhục mạ. Tôi trở về để đòi lại căn nhà này – thứ tôi đã góp công, góp tiền ngay từ đầu.”

Minh gằn giọng: “Nhà này đứng tên tao, mày đừng hòng.”

Cuộc đối thoại căng thẳng kéo dài, nhưng lần này Hạnh không còn là người phụ nữ yếu đuối ngày xưa. Cô đã chuẩn bị sẵn giấy tờ, nhân chứng, thậm chí cả luật sư. Sự kiên quyết, mạnh mẽ của Hạnh khiến Minh bất ngờ. Hắn ta gào thét, dọa nạt, nhưng không thể lay chuyển được cô. Những người hàng xóm, từng chứng kiến cảnh Hạnh bị hành hạ, nay đứng lặng im, ánh mắt xen lẫn xót xa và khâm phục.

Cuối cùng, sự thật và pháp luật đã đứng về phía Hạnh. Căn nhà được trả lại cho cô, còn Minh thì bị đẩy vào cảnh tay trắng, nợ nần bủa vây. Ngày Hạnh chính thức dọn vào ngôi nhà cũ, cô không cười, cũng không khóc. Chỉ có một cảm giác thanh thản len lỏi. Cô không coi đó là chiến thắng, mà là sự giải thoát, là cách để khép lại một chương đời đầy đau thương.

Con trai cô nắm chặt tay mẹ, đôi mắt rạng ngời: “Mẹ ơi, từ nay mình sẽ có một cuộc sống mới.”

Hạnh cúi xuống, ôm con vào lòng. Nước mắt lăn dài, nhưng đó là giọt nước mắt của sự mạnh mẽ, của một người phụ nữ đã đi qua địa ngục và tìm thấy lối ra. Cô biết, cuộc sống phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng giờ đây, mẹ con cô không còn sợ hãi.

Câu chuyện của Hạnh lan truyền khắp xóm, trở thành minh chứng cho nghị lực và sự kiên cường của người phụ nữ. Ai cũng thầm phục và cũng tự nhắc nhở rằng: sự bất công rồi cũng sẽ được trả lại, nỗi đau rồi cũng sẽ có ngày hóa giải, chỉ cần con người ta dám đứng lên, dám đấu tranh cho chính mình.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!