Cặp Đȏι NgҺιệп Ngập Dàп CảпҺ Cướp Xe Ôm Cȏпg NgҺệ của ȏпg lão gιà và cáι kết ƌếп пgaү vào пgàү Һȏm sau ….
Đêm Hà Nội hôm ấy, sương mù dày đặc như muốn nuốt trọn cả con phố nhỏ. Tiếng còi xe văng vẳng xa xa, ánh đèn đường hắt xuống những vệt sáng mờ ảo. Trong cái lạnh cắt da, ông Tư – một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi – lầm lũi ngồi trên chiếc xe máy cũ kỹ, mở ứng dụng xe ôm công nghệ, mong kiếm thêm vài cuốc để đủ tiền thuốc cho vợ đang bệnh nằm viện. Cả đời ông làm nông ở quê, nhưng tuổi già, con cái đi làm xa, ông đành ra thành phố mưu sinh, dù đôi bàn tay chai sạn run rẩy vì viêm khớp.
Khoảng gần nửa đêm, điện thoại ông reo lên. Một cuốc xe từ khu vực ngoại thành, điểm đến là con hẻm vắng ven đê. Ông Tư thoáng ngần ngại, bởi nơi đó ít đèn, thường khá nguy hiểm. Nhưng nhìn số tiền hiển thị – hơn 100.000 đồng – ông đành gật đầu nhận chuyến. Trong đầu ông chỉ nghĩ: “Có thêm tiền mai mua thuốc cho bà nhà”.
Ở một quán trọ tồi tàn cách đó không xa, Hùng và Lan – một cặp đôi nghiện ngập – đang bàn tính âm mưu. Cả hai đều mới ngoài hai mươi, nhưng gương mặt hốc hác, ánh mắt lờ đờ vì thuốc. Hùng cầm chiếc điện thoại, giọng khàn khàn: “Tối nay phải kiếm được xe, bán đi lấy tiền mua hàng. Tao gọi xe công nghệ, ra tay nhanh gọn. Lão già lái xe thì dễ đối phó thôi”. Lan gật đầu, khóe môi nhếch lên thành nụ cười độc ác. Chúng đâu biết rằng, kế hoạch ấy sẽ định đoạt cả cuộc đời mình chỉ trong một ngày.
Ông Tư chạy xe đến điểm hẹn. Trước mặt ông, Hùng và Lan đứng đợi, ăn mặc nhếch nhác. Lan tỏ vẻ yếu ớt, ôm bụng giả vờ như đau, giọng run run: “Bác ơi, vợ chồng cháu có việc gấp, bác chở tụi cháu đến bệnh viện gần đây được không?”. Nhìn cô gái gầy gò, mắt hoe đỏ, ông Tư chạnh lòng. Ông gật đầu, nhẹ nhàng bảo: “Lên đi, bác chở”.
Chiếc xe máy cũ nổ giòn, lao đi trong màn đêm lạnh. Con đường dẫn vào vùng ven ngày càng tối om, chỉ còn tiếng gió rít bên tai. Hùng ngồi sau lưng ông, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, chờ thời cơ. Đến khúc đường vắng, Hùng bất ngờ rút con dao găm trong áo, kề sát cổ ông Tư, gằn giọng: “Dừng xe! Mau đưa chìa khóa, tiền và cả cái điện thoại đây!”. Lan nhanh chóng giật tay lái, khiến xe loạng choạng đổ xuống vệ đường.
Ông Tư hoảng hốt, tim đập thình thịch. Ông run run nói: “Các con ơi… bác chỉ có ít tiền mua thuốc cho vợ, xe này cũng cũ, có gì đáng giá đâu. Đừng làm liều, tội nặng lắm”. Nhưng đôi mắt Hùng đỏ ngầu, đầy sự hung hãn. Hắn tát mạnh vào mặt ông, quát: “Im mồm! Mau đưa hết!”. Lan thì lục túi ông, lôi ra được chiếc ví da sờn cũ với hơn một triệu đồng và một tấm ảnh chụp bà cụ gầy gò đang nằm trên giường bệnh. Cô ta thoáng khựng lại, nhưng rồi ném ví xuống đất, giật lấy xe máy, cả hai rú ga bỏ chạy, để mặc ông Tư nằm sõng soài bên vệ đường, mặt bê bết máu.
Trong cơn đau, ông Tư vẫn gắng gượng bò đến lề đường, gọi cầu cứu. May mắn thay, một người đi tập đêm ngang qua đã đưa ông đến bệnh viện. Tin tức về vụ cướp nhanh chóng được trình báo công an. Hình ảnh camera giao thông ở đoạn đường gần đó ghi lại cảnh hai kẻ nghiện phóng xe bỏ chạy. Lực lượng điều tra lập tức vào cuộc.
Trong khi đó, Hùng và Lan hí hửng mang xe đi cầm cố. Nhưng vì chiếc xe quá cũ, chúng chỉ nhận được vài triệu bạc. Không đủ cho cơn nghiện, cả hai tiếp tục tụ tập cùng đám bạn trong một căn phòng trọ bẩn thỉu. Chúng chẳng hề hay biết, công an đã khoanh vùng và lần ra manh mối.
Chỉ một ngày sau, khi đang phê thuốc, Hùng và Lan bất ngờ bị lực lượng hình sự ập vào khống chế. Cả hai hoảng loạn, vùng vẫy nhưng vô ích. Trước những chứng cứ rõ ràng – camera, lời khai nhân chứng, tang vật thu giữ – chúng cúi gằm mặt, không còn chối cãi. Trong phòng thẩm vấn, Hùng vừa khóc vừa khai: “Chúng cháu chỉ định lấy tiền mua thuốc, không nghĩ là ông ấy lại ngã nặng như vậy…”. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Tin tức về vụ việc lan khắp khu phố, ai nấy đều căm phẫn. Người ta thương cho ông Tư – một người già yếu vẫn lao động chân chính – lại phải gánh chịu bi kịch từ những kẻ lười biếng, nghiện ngập. Còn Hùng và Lan, từng có gia đình, có cơ hội làm lại, nhưng chọn con đường sai trái, để rồi phải trả giá bằng những năm tháng tù tội.
Ngày ra tòa, ông Tư chống gậy đến, khuôn mặt hốc hác nhưng ánh mắt sáng lên sự kiên cường. Ông không oán trách, chỉ thở dài: “Tôi chỉ mong các cháu sau này tỉnh ngộ, biết sống tử tế. Đồng tiền từ máu và nước mắt của người khác không bao giờ mang lại hạnh phúc”. Cả khán phòng lặng đi. Hùng và Lan cúi đầu, nước mắt chảy dài, nhưng tất cả đã quá muộn.
Câu chuyện kết thúc như một lời cảnh tỉnh. Trong xã hội hôm nay, còn biết bao con người như ông Tư – lam lũ, cực khổ nhưng vẫn sống lương thiện – và cũng còn không ít kẻ sa ngã, để cơn nghiện điều khiển cuộc đời. Cái giá cho sự tàn nhẫn và ích kỷ có thể đến rất nhanh, như chính kết cục của Hùng và Lan – cái kết đến chỉ sau một ngày, khiến cả đời họ không bao giờ ngẩng mặt lên được nữa.