Chiều hôm đó, trong căn nhà mái ngói đã cũ nhưng vẫn còn giữ được vẻ tươm tất, không khí nặng nề bao trùm. Tôi – đứa con trong gia đình – vẫn nhớ như in những gì xảy ra, như thể mọi thứ vừa diễn ra ngày hôm qua. Tất cả bắt đầu từ cái ngày bố tôi phát hiện ra mẹ ngoại tình.
Bố tôi vốn là người nóng tính, thẳng thắn, lại luôn tự coi mình là trụ cột trong nhà. Ông nghiêm khắc với vợ con, trong mắt họ hàng và làng xóm, ông là người đàn ông đứng đắn, sống nề nếp, được nhiều người nể trọng. Vậy mà khi phát hiện ra sự thật cay đắng kia, ông đã không làm ầm lên như tôi tưởng. Ngày hôm đó, tôi thấy ông lặng lẽ trở về nhà, mặt tái mét, đôi bàn tay nắm chặt đến mức các khớp trắng bệch. Ông không mắng chửi, không đánh đập, chỉ ngồi lặng trong căn phòng tối suốt cả đêm. Khi tôi rụt rè hỏi: “Bố… bố có sao không?”, ông chỉ khàn giọng, thốt ra một câu duy nhất:
– “Cứ chờ đấy… tao sẽ cho cả họ nhà mày biết bộ mặt thật của mày.”
Mẹ tôi thì khác. Bà vẫn bình thản, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bà vẫn đi chợ, vẫn nấu ăn, vẫn chăm lo mọi việc trong nhà, thậm chí còn rạng rỡ, như thể cuộc đời không hề có một vết gợn nào. Ánh mắt bà nhìn bố điềm tĩnh đến đáng sợ, khiến không khí trong nhà càng lúc càng căng như dây đàn. Tôi sống trong những ngày ấy mà tim lúc nào cũng thắt lại, nửa thương bố, nửa lại không hiểu nổi mẹ.
Một tháng sau, bố quyết định ra tay. Ông gửi lời mời khắp hai bên nội ngoại, nói rằng có chuyện trọng đại cần công bố. Đúng hẹn, căn nhà nhỏ bỗng chốc chật kín người. Các bác, các cô, các dì, ông bà… ai cũng có mặt. Người thì lo lắng, người thì thắc mắc, xì xào bàn tán. Riêng bố, gương mặt ông đỏ gay, từng đường gân trên trán nổi lên, ánh mắt như muốn phun lửa.
Khi mọi người đã yên vị, ông bất ngờ đứng phắt dậy, rút từ trong túi áo ra một tập ảnh, rồi đập mạnh xuống bàn đến mức tách trà rung lên bần bật. Giọng ông run rẩy nhưng đầy căm phẫn:
– “Đây! Chính mắt tôi bắt gặp, đây là chứng cứ ngoại tình của nó!”
Cả căn phòng như vỡ òa. Mọi người nhao nhao tiến lại, tranh nhau nhìn. Hình ảnh trong đó quá rõ ràng: mẹ tôi đi cùng một người đàn ông lạ, có những cử chỉ thân mật chẳng thể nào chối cãi. Những tiếng thở dài, những lời thì thầm trách móc, những ánh mắt đầy phán xét đổ dồn về phía mẹ.
Nhưng điều bất ngờ nhất lại nằm ở thái độ của mẹ tôi. Bà vẫn bình tĩnh ngồi đó, tay thong thả rót trà, môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Bà chờ mọi người xem xong, rồi thản nhiên rút từ trong túi xách ra một tập giấy tờ dày cộp, đặt lên bàn.
Ngay khi vừa lật trang đầu tiên, bà ngoại tôi bỗng hét lên một tiếng, rồi ngã ngửa, bất tỉnh ngay tại chỗ. Cả nhà cuống cuồng chạy lại đỡ, người thì lấy dầu, người thì vỗ về. Bầu không khí từ căng thẳng chuyển sang hỗn loạn. Bố tôi thì đứng chết lặng, mắt dán chặt vào xấp giấy tờ ấy, mặt tím tái, đôi môi run run mà chẳng thốt nên lời.
Thì ra, đó là toàn bộ giấy tờ nhà đất, sổ đỏ, cùng những quyển sổ tiết kiệm ngân hàng. Tất cả – từ căn nhà ông vẫn nghĩ mình làm chủ, đến mảnh đất tổ tiên để lại, đến số tiền tiết kiệm dành cho tôi và các em ăn học – đều đứng tên mẹ tôi, từ nhiều năm trước.
Không ai ngờ, người đàn ông cả đời tự cho mình là trụ cột, gánh vác gia đình, hóa ra lại chẳng nắm nổi trong tay một xu tài sản. Bố tôi chết lặng, tay vẫn chỉ vào tập ảnh ngoại tình, nhưng cả cơ thể ông run lên từng hồi.
Mẹ tôi lúc ấy mới cất tiếng. Giọng bà lạnh lùng, dứt khoát, từng chữ như dao cắt:
– “Anh muốn bêu riếu tôi trước mặt họ hàng à? Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ, từ cái nhà anh đang ngồi, miếng đất anh đang sống, cho đến tiền tiết kiệm lo cho con ăn học… tất cả đều từ tay tôi. Anh bêu tôi, thì trước tiên phải tự soi lại đi. Anh còn tư cách gì nữa?”
Câu nói ấy như một nhát búa giáng mạnh vào ngực bố tôi. Cả căn phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Mọi ánh mắt đều dồn vào bố, đầy ngại ngùng và khó xử. Một vài người họ hàng bên nội khẽ cúi đầu, tránh ánh nhìn, như thể không dám chứng kiến cảnh ông bị dồn đến đường cùng.
Bố tôi vẫn đứng đó, tay run rẩy, môi mấp máy nhưng chẳng thể nói thêm một câu nào. Tất cả sự giận dữ, uất hận ban nãy giờ đã hóa thành sự ê chề, tủi nhục. Ông, từ người định phơi bày “sự thật xấu xa” của vợ, nay lại trở thành kẻ mất mặt nhất.
Mẹ tôi thì ngược lại. Bà chậm rãi đứng dậy, thu gom giấy tờ, rồi ngẩng cao đầu bước ra ngoài, để lại phía sau một bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở. Không ai dám cản bà, không ai dám nói thêm điều gì.
Ngày hôm đó, tôi đã chứng kiến cả bố lẫn mẹ – hai con người từng là chỗ dựa của mình – bộc lộ tất cả những góc khuất, những bí mật mà cả đời không ai nghĩ tới. Tôi thương bố, vì ông mất tất cả, từ danh dự đến quyền lực trong nhà. Nhưng tôi cũng không thể trách mẹ, vì rõ ràng, nếu không có bà, cả gia đình này chẳng thể có được chỗ đứng như ngày hôm nay.
Câu chuyện khép lại, nhưng dư âm còn vang mãi. Hình ảnh bố tôi chết lặng giữa họ hàng, cùng tiếng cười lạnh lẽo của mẹ, như khắc sâu vào ký ức của tất cả mọi người có mặt hôm ấy. Và từ đó, tôi thấm thía một điều: gia đình đôi khi không chỉ là tình yêu hay sự hy sinh, mà còn là những cuộc đấu âm thầm, những ván cờ quyền lực mà nếu không đủ tỉnh táo, ai cũng có thể trở thành kẻ thua cuộc trong chính ngôi nhà của mình.
Bạn có muốn tôi viết tiếp theo hướng bi kịch gia đình – tâm lý xã hội, đào sâu hơn về tâm trạng của người con khi chứng kiến cảnh ấy, để câu chuyện thêm dài và day dứt không?