— “Hưng ơi! Con Hưng ơi!”

Giọng ông già khàn khàn, yếu ớt, lạc lõng giữa âm thanh ồn ã của phố xá. Hưng khựng lại, quay đầu. Ánh mắt anh chạm vào hình dáng gầy gò của cha – chiếc áo bà ba sờn cũ, dép nhựa đã mòn, cái túi vải cột chằng chịt phía sau yên xe máy. Một thoáng bối rối thoáng qua trên gương mặt anh. Người bạn đi cùng ngạc nhiên:

— “Ai vậy Hưng?”

Hưng cười gượng, giọng nhỏ như gió: “À… không quen đâu.” Rồi anh vội vã quay lưng, bước nhanh vào sảnh.

Câu nói ấy như nhát dao xoáy thẳng vào tim ông Tư. Ông đứng chết lặng, cổ họng nghẹn lại. Suốt đời ông chỉ có một đứa con, thương yêu hết mực, vậy mà… chính miệng nó lại phủ nhận. Đôi mắt già nua nhòa đi, dòng lệ nóng trào ra.

Người bảo vệ nhìn thấy, thoáng chột dạ nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm nghị. Ông Tư lặng lẽ quay lại chiếc xe, tay run run mở túi vải. Ông lấy ra gói xoài vàng ươm, miệng lẩm bẩm: “Nó thích xoài quê lắm mà… hồi nhỏ cứ hái trộm rồi chạy vô cười hì hì…”

Gần đó, một bé gái tầm tám tuổi ngồi đợi cha mẹ, thấy ông cụ khóc thì tò mò lại gần:
— “Ông ơi, ông bị sao vậy?”
Ông Tư lau nước mắt, gượng cười: “Không, ông không sao. Ông chỉ chờ con trai ông thôi.”

Câu trả lời giản đơn nhưng khiến bé gái ngơ ngác. Một lát sau, cha mẹ bé đến đón, họ nghe được câu chuyện từ bảo vệ. Người phụ nữ nhìn ông cụ ái ngại: “Bác để chúng tôi gọi giúp cho.”

Trong khi đó, Hưng đã vào thang máy, lòng rối bời. Hình ảnh cha già hiện ra trong tâm trí anh – cánh đồng ngập nắng, bữa cơm nghèo chỉ có canh chua cá lóc, giọng cha cười hiền lành. Nhưng đồng thời, anh cũng nghe tiếng người bạn thì thầm: “Người thế kia mà cũng lên chung cư cao cấp à? Thật mất mặt.”

Cái sĩ diện vô hình đè nặng lên vai Hưng. Anh nhắm mắt, cố lờ đi, nhưng bàn tay lại run run. Rồi khi thang máy lên đến tầng 15, tim anh như có gì đó giằng xé dữ dội. Anh vội bấm nút quay lại tầng trệt.

Ra đến sảnh, anh thấy cha vẫn đứng ngoài lề đường, dáng người lọm khọm, bàn tay cầm gói xoài. Chiếc xe máy cũ nghiêng ngả, khói còn vương trên ống pô. Xung quanh có vài người hiếu kỳ nhìn, vài ánh mắt thương cảm, vài cái lắc đầu.

Hưng bước nhanh tới, gọi khẽ:
— “Ba…”

Ông Tư ngẩng lên, ánh mắt mừng rỡ. Nhưng rồi ông lại sợ hãi, lùi bước:
— “Ba làm phiền con rồi… thôi ba về quê…”

Hưng nghẹn ngào, quỳ xuống giữa đường ôm chặt lấy cha:
— “Con xin lỗi ba! Con sai rồi… Con sợ người ta chê cười nên con… con nhẫn tâm chối bỏ ba.”

Nước mắt ông Tư trào ra, bàn tay chai sần run rẩy đặt lên vai con. Bao nhiêu nỗi tủi nhục phút chốc tan biến. Ông chỉ thở dài:
— “Ba đâu cần con giàu sang. Ba chỉ cần có con… vậy là đủ.”

Đám đông im lặng chứng kiến cảnh tượng ấy. Người bảo vệ trẻ cúi đầu, thấy nghẹn trong ngực. Người bạn của Hưng bối rối quay đi, chẳng còn lời nào để nói.

Hưng dìu cha vào trong, lần đầu tiên anh không quan tâm đến ánh mắt người khác. Cả hai cùng ngồi trong căn hộ sang trọng, nhưng bữa cơm hôm ấy chỉ có dĩa xoài quê vàng ngọt và nụ cười lấp lánh nước mắt.