Cặp Soпg SιпҺ Vιệt CҺào Đờι Vớι Ngoạι HìпҺ “Kỳ Lạ” Ở Mỹ, Cả NҺà Tưởпg Bị Tráo Coп CҺo Đếп KҺι…

Cặp Soпg SιпҺ Vιệt CҺào Đờι Vớι Ngoạι HìпҺ “Kỳ Lạ” Ở Mỹ, Cả NҺà Tưởпg Bị Tráo Coп CҺo Đếп KҺι…

Ở một bệnh viện hiện đại tại bang California, vào một buổi sáng se lạnh của mùa thu năm 2012, tiếng khóc chào đời vang lên từ phòng sinh số 3. Tiếng khóc ấy kéo dài, vang dội như một khúc nhạc mở màn cho một câu chuyện dài đầy sóng gió, khiến không chỉ một gia đình người Việt ở Mỹ mà cả cộng đồng gốc Việt nơi đây phải chấn động và bàn tán suốt một thời gian dài.

Người mẹ, chị Mai Anh, 29 tuổi, quê gốc Nam Định, lúc đó đang nằm thở hổn hển sau ca vượt cạn kéo dài gần 10 tiếng. Bên cạnh chị là chồng, anh Hoàng Minh, 34 tuổi, kỹ sư điện tử. Họ đã mong chờ ngày này từ rất lâu. Sau nhiều năm chật vật với những lần thụ tinh nhân tạo thất bại, cuối cùng, vợ chồng chị cũng được trời thương ban cho hai sinh linh bé nhỏ – một cặp song sinh.

Thế nhưng, khi các y tá bế hai đứa trẻ đặt lên nôi, cả phòng như chết lặng. Một bé trai có ngoại hình khá bình thường: làn da hồng hào, đôi mắt đen láy đặc trưng của người châu Á, miệng mím lại như đang dỗi hờn. Nhưng bé còn lại – cũng là trai – thì khác hẳn: nước da trắng bệch, mái tóc vàng óng như sợi bắp, đôi mắt xanh biếc như pha lê. Tất cả mọi người, kể cả bác sĩ, đều thoáng sững sờ.

Chị Mai Anh ngước nhìn, trái tim chị như thắt lại. Trong khoảnh khắc hạnh phúc xen lẫn hoang mang, chị nắm tay chồng run run hỏi nhỏ:
– “Anh… anh có thấy gì lạ không? Sao con mình lại… khác thế này?”

Anh Minh gượng cười, cố giấu sự ngạc nhiên nhưng không thể:
– “Có lẽ do ánh đèn… hoặc do di truyền gì đó… Em đừng lo.”

Thế nhưng, trong lòng anh cũng đang rối bời. Hai đứa trẻ cùng sinh ra từ bụng vợ mình, cách nhau chưa đầy hai phút, nhưng lại như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Một đứa rõ ràng là “con Việt”, đứa kia lại mang đặc điểm như con lai Âu – Mỹ.

Tin tức lan nhanh trong cộng đồng người Việt ở khu phố Bolsa nơi họ sinh sống. Lời đồn đoán nổi lên: “Có khi nào bệnh viện tráo con?”, “Hay là chị Mai Anh…” – những câu bỏ lửng đầy ác ý.

Về đến nhà, niềm vui được làm cha mẹ chưa kịp trọn vẹn thì nỗi nghi ngờ bắt đầu len lỏi. Mẹ chồng chị Mai Anh – bà Ngọc – từ Việt Nam sang chăm con dâu, khi nhìn thấy hai cháu nội cũng không giấu nổi sự nghi hoặc.

Bà bế đứa bé có mắt xanh lên ngắm nghía, rồi buông một câu nặng trĩu:
– “Tôi sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy ai trong họ nhà mình có tóc vàng, mắt xanh. Chuyện này… lạ lắm.”

Lời nói của bà như lưỡi dao xoáy vào tim chị Mai Anh. Chị bật khóc nức nở, ôm hai con vào lòng, gào lên:
– “Con thề, con chưa bao giờ phản bội chồng con. Hai đứa đều là con con sinh ra!”

Anh Minh lặng im. Anh tin vợ, nhưng lý trí và ánh nhìn từ mọi người khiến anh chao đảo. Đêm nào anh cũng thức trắng, nhìn hai đứa trẻ nằm cạnh nhau mà lòng quặn thắt.

Rồi cộng đồng bắt đầu bàn tán. Có người buông lời độc miệng: “Biết đâu cô ta có bí mật gì giấu chồng?” Có người thì ác ý hơn: “Bệnh viện Mỹ cũng có sai sót. Biết đâu tráo nhầm thật, phải đòi lại công bằng chứ.”

Mai Anh rơi vào khủng hoảng. Sau sinh, cơ thể vốn yếu, nay lại bị bao nhiêu lời gièm pha bủa vây, chị trầm cảm nặng. Có hôm chị bế đứa nhỏ tóc vàng vào lòng, rơi nước mắt:
– “Con có thật sự là con mẹ không? Nếu đúng là con mẹ, mẹ thề sẽ bảo vệ con, dù cả thế giới này nghi ngờ.”

Cuối cùng, để chấm dứt những nghi ngờ, anh Minh quyết định đưa hai đứa trẻ đi xét nghiệm ADN. Ngày cầm tờ kết quả trong tay, tim anh đập dồn dập. Khi dòng chữ in rõ ràng hiện ra: “Cả hai trẻ đều có quan hệ huyết thống cha – con và mẹ – con”, anh òa khóc như một đứa trẻ.

Anh ôm chầm lấy vợ, nước mắt rơi lã chã:
– “Anh xin lỗi… Anh đã từng nghi ngờ em. Con mình, cả hai đều là máu thịt của chúng ta!”

Kết quả này như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt mọi lời đồn đoán. Nhưng vẫn còn một câu hỏi lớn: Vì sao hai đứa trẻ song sinh lại khác biệt đến thế?

Sau nhiều lần tìm hiểu, vợ chồng anh được một bác sĩ chuyên khoa giải thích: trường hợp của họ được gọi là “song sinh hai trứng khác trứng, dị hợp tử”. Do trong cùng một chu kỳ, người mẹ rụng hai trứng, cả hai được thụ tinh cùng lúc nhưng mang bộ gen khác biệt rõ rệt. Trong một số hiếm hoi, sự kết hợp gen có thể tạo ra những đặc điểm ngoại hình vượt xa mong đợi.

Ở đây, cặp song sinh tuy cùng bố mẹ, nhưng một bé thừa hưởng toàn bộ gen trội từ dòng họ châu Á, còn bé kia lại nhận được sự biến dị gen hiếm, kết hợp với yếu tố lặn từ tổ tiên xa xưa. Kết quả là một bé có diện mạo “Âu hóa” nổi bật.

Hiểu ra điều đó, anh Minh và chị Mai Anh vừa thở phào, vừa thấy xót xa cho chính mình vì đã để những hoài nghi làm tổn thương tình cảm gia đình.

Nhưng sự thật y học không dễ dàng xóa đi định kiến xã hội. Nhiều người vẫn nhìn gia đình họ với ánh mắt dò xét. Mai Anh quyết định nghỉ dạy một thời gian, ở nhà chăm con và dành nhiều thời gian viết nhật ký.

Chị ghi lại từng khoảnh khắc: bé tóc đen biết lẫy đầu tiên, bé tóc vàng tập nói tiếng Việt lơ lớ, mỗi lần hai anh em ôm nhau ngủ. Những trang nhật ký chất đầy yêu thương, như lời khẳng định rằng: “Các con đều là con của mẹ. Ngoại hình không quyết định tình mẫu tử.”

Bà Ngọc – mẹ chồng – cũng dần thay đổi. Một hôm, khi nhìn đứa cháu tóc vàng ôm lấy chân mình, miệng líu lo gọi “Bà ơi!”, bà òa khóc. Bà nhận ra: máu mủ chẳng thể chối bỏ, chỉ có tình thương mới quyết định tất cả.

Thời gian trôi đi, hai bé lớn lên khỏe mạnh. Một đứa thích bóng đá, một đứa mê đàn piano. Dù khác biệt ngoại hình, chúng lại thân thiết đến mức chẳng thể tách rời.

Năm 2020, khi cả hai tròn 8 tuổi, gia đình anh Minh quyết định đưa con về Việt Nam lần đầu. Về quê Nam Định, họ hàng lúc đầu còn ngỡ ngàng, xì xào. Nhưng chỉ cần nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy tung tăng ngoài sân, ai nấy đều bật cười. Người bà con xa gật gù:
– “Thôi, con cái là lộc trời cho. Khác nhau cũng là con, mà con nào chẳng đáng yêu.”

Câu chuyện dần trở thành một giai thoại trong làng, để rồi ai cũng nhắc đến như minh chứng của tình mẫu tử bền chặt.

Cặp song sinh “kỳ lạ” năm nào giờ đã trở thành minh chứng sống động rằng huyết thống không bao giờ biết nói dối. Ngoại hình có thể khiến người ta nghi ngờ, nhưng chỉ tình yêu và niềm tin mới giữ được mái ấm.

Chị Mai Anh sau này thường chia sẻ với những người mẹ khác:
– “Điều kỳ diệu nhất trên đời không phải là con bạn giống ai, mà là con bạn được bạn thương đến mức nào.”

Câu chuyện của họ trở thành bài học cho biết bao người: hãy trân trọng, đừng vội phán xét, bởi tình thân quan trọng hơn mọi lời đồn đoán.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!