Ông lã/o 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sin/h co/n nối theo dõi, giữa lúc ca/o tr/ào nhất của đêm đ/ộng ph/òng thì s/ự c/ố kịch ra…

Ông lã/o 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sin/h co/n nối theo dõi, giữa lúc ca/o tr/ào nhất của đêm đ/ộng ph/òng thì s/ự c/ố kịch ra…

Ông lã/o 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sin/h co/n kết nối, giữa lúc ca/o tr/ào nhất của đêm đ/ộng ph/òng thì s/ự c/ố hưng ra…

Ông Tâm, một người đàn ông 70 tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng phong cách dường như tăng tốc độ của một người trải nghiệm. Là chủ nhân của một rừng gỗ lớn nhất vùng, ông Tâm không thiếu tiền bạc, danh tiếng, hay sự kính viễn từ dân làng. Nhưng có một nỗi đau âm thanh mà không ai hay: ông chưa có kết nối. Người vợ đầu, bà Lan, dù chung sống hơn hai mươi năm, không thể chọn ông một mụn con. Dù bà Lan hiền hậu, tận tận, khao khao có một đứa con để nối tiếp dòng họ khiến ông tâm quyết định làm điều điều mà cả làng xxo xa: cưới cô gái 18 tuổi, Hương, làm vợ hai.

Hương là con gái út của một gia đình nghèo khó ở làng bên. Với nhan sắc nổi bật – làn da trắng, đôi mắt to tròn, và nụ cười ngọt ngọt – cô trở thành tâm điểm chú ý của bao chàng trai. Nhưng hoàn cảnh gia đình quân Hương phải gật đầu trước lời cầu/u hô/n của ông Tâm, dù trái tim cô chưa từng r/ung độ/ng. Đám cưới diễn ra linh đình, cả làng kéo đến chúc mừng, nhưng đằng sau những lời chúc tụng là những ánh mắt t/ò m/ò và lời thì thầm về sự chênh lệch tuổi tác.

Đêm độ/ng ph/òng, căn phòng được trang hoàng hoàng lẫy với một chút lụa đỏ và ánh sáng lung linh. Ông Tâm, trong bộ đồ ngủ tơ tằm, không giất/u nổi sự kích. Với anh, đây không chỉ là đêm t/ân hô/n mà còn là bước thận để thực hiện giấc mơ có con. Hương, trong chiếc áo dài mỏ//ng ta//ng, ngồi nép vào góc dưới, đôi tay r//un rỗ//y đan chặt vào nhau. Nụ cười bình tĩnh của cô không thể ch/e gi/ấu nỗi lo/o lắt/ng trong ánh mắt.

Ông Tâm nhẹ nhàng tiến lại gần, giọng trầm ấm: “Hương, từ nay em là người nhà của tôi. Tôi sẽ cho em mọi thứ, chỉ cần em cho tôi một đứa con.” Hương cúi đầu, nhẹ nhàng, nhưng trái tim cô như th/bắt lại. Cô chưa sẵn sàng, nhưng áp lực từ gia đình và lời hứa với mẹ khiến cô không thể lùi bước.

Căn phòng tăng dần nó/ng lên bởi g//ng//ũi. Ông Tâm, với kinh nghiệm của một người đàn ông từng trải, dịu dàng dẫn dắt. Hương, dù tận thế, cố gắng trả lời lại. Không khí trở nên căng thẳng, khao khát và cả sự gượt/ng é/p. Đúng lúc ca/o trà/o, khi ông tâm cảm thấy giấc mơ của mình đang ở ngay trước mắt, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa sổ…

Tiếng “rầm” vang vọng cả căn phòng rực rỡ hồng đỏ như đóng băng. Hương đón cô nàng thanh xuân, nắm giữ che chắn bờ biển. Ông Tâm cũng khựng lại, tim đập thình thịch.

Cửa sổ gỗ nhẹ nhàng leo lên, một bóng người vừa bị mất vào khoảng tối bên ngoài.

Ông tâm trả răng, vùng dậy, phủ áo khoác rồi lao về phía cửa. Nhưng chỉ nhìn thấy một cái bóng đen chạy vào con hẻm nhỏ sau vườn.

“Trộm? Hay… ai theo dõi mình?” – Ông lam bẩm sinh, bàn tay chạy chống vào khung cửa, hôi hôi túa ra trên lông mày.

Hương ôm ngồi co ro, đôi mắt mở to lo sợ. Trong đầu cô hiện lên một dấu vết quen thuộc – Nam, chàng trai cùng làng từng thương thầm cô, người đã nhiều lần hứa sẽ tìm cách đưa cô thoát khỏi cuộc hôn nhân ép buộc này.

Ông Tâm quay lại, ngoằn ngoèo, sắc tím tái. Ông vừa định an Hương thì đột kích đột kích, chân loạng choạng. Ông ôm, bỏ phi xuống nền nền.

“Ông… ông Tâm!” – Hương Tốc, lao đến trợ giúp, nhưng thân thể ông quá nặng. Mặt ông tâm trắng bệch, miệng ú ớ không nói được.

Ngoài sân, tiếng chó muỗi ở mặt, bóng mờ ảo kia vẫn ở phía sau, theo dõi tầm mắt nhìn vào căn phòng tân hôn sáng rực rỡ ánh nến.

Cả đêm động phòng, thay vì ngập lưu đàn ông ái ân, lại trở thành một cơn ác mộng – một bên là cô dâu trẻ chưa hoàn hồn, một bên là ông già giàu có đang nằm thư giãn, nhưng bên ngoài là một bí mật vừa lộ diện, báo hiệu những làn sóng gió không sắp đến với gia đình này…

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!