Giúp việc nhà tôi năm nay đã gần 70 tuổi , thế mà khỏe mạnh nhanh bảo vệ, việc gì cũng xong. Tôi trả lương khuyến khích, lại nghệ sĩ có cả lương hưu 14 triệu/tháng , vậy mà tối nào cũng thấy bà rón rén trốn ra ngoài đi làm thêm.
Một đêm chờ bà vừa bước ra khỏi nhà, tôi yên lặng lên phòng bà kiểm tra. Căn phòng gọn gàng, sản xuất, tạo ra bất cứ điều gì bất thường. Định bụng đi xuống thì bất giác tôi thấy chiếc gối ngủ trên giường hơi phồng. Tôi kéo ra, gối lên…
Ối dồi dào ôi!
Tôi hét toáng lên. Bên dưới gối là một túi ni lông đầy tiền mặt và giấy tờ . Nhưng không phải tiền lương hay sổ tiết kiệm cả, mà toàn là giấy vay nợ, hóa đơn bệnh viện và… hình ảnh của một cậu bé khoảng 10 tuổi.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi ngồi phịch xuống giường, chạy tay mở từng tờ giấy. Hóa ra bảo năm nay bà đi làm thêm không phải trang bị cho bản thân, mà để trả nợ cho… con ngập ngập. Em bé trong ảnh chính là cháu nội bà – mẹ nó bỏ đi, bố thì vào trong, một mình bà vừa làm vừa nuôi, sợ bị ai phát hiện nên giấu kín.
Tôi chết lặng. Hóa ra “bà giúp việc” mà tôi vẫn nghĩ là tham lam, giấu giếm, lại gánh cả một gia đình tan nát trên vai.
Đêm đó tôi không ngủ nổi. Sáng hôm sau, tôi giả vờ hỏi:
– “Đêm nào bà cũng đi đâu về vậy?”
Bà chỉ cười nhạt:
– “Tôi quen rồi, bà chủ đừng lo.”
Nhưng từ hôm nay tôi quyết định theo bà, và cảnh tượng tận mắt chứng kiến đã khiến tôi rơi nước mắt…