Đ-êm nào con gái cũng gọi về nhà khóc bảo mẹ đến đón con về đi, sáng hôm sau 2 vợ chồng tôi lên tận nơi xin đón con gái về ở cữ

Đ-êm nào con gái cũng gọi về nhà khóc bảo mẹ đến đón con về đi, sáng hôm sau 2 vợ chồng tôi lên tận nơi xin đón con gái về ở cữ

 

Đêm nào cũng vậy, khoảng 2 – 3 giờ sáng, tôi lại nhận được cuộc gọi của con gái. Nó vừa sinh được 10 ngày, đang ở nhà chồng để ở cữ. Trong điện thoại, giọng con hoang mộc:

– “Mẹ ơi, con mệt lắm… con sợ lắm… mẹ đến đón con về với mẹ đi, con không chịu nổi nữa đâu…”

Mỗi lần nghe xong, tim tôi như bị ai cắt từng khúc, nhưng nhìn chồng, ông chỉ thở dài:

– “ Hủy bà chịu đựng khó khăn. Con gái đi lấy chồng rồi, đừng làm khó bên thông gia. Ở cữ thì phải kiến ​​khem, không khóc cũng là chuyện thường.”

Tôi yên tĩnh. Nhiều đêm liền, điện thoại réo lên, con suốt như trải rồng, tôi cũng ngồi ôm trả tiền theo, nhưng không sảng khoái vì sợ mang tiếng ồn.

Cho đến sáng hôm đó, tôi không chịu nổi nữa. Tôi gọi chồng dậy, nói dứt khoát:

– “Hôm nay phải lên tận nơi. Nếu thông gia không cho, tôi cũng sẽ nhận được.”

Hai vợ chồng em chạy xe hơn 30 cây số đến nhà thông gia. Nhưng vừa đến cổng, tôi đã tìm thấy một cảnh tượng sảng khoái, hoàng kim mặt mũi, chất lịm xuống sân .

Ngay giữa sân, hai cái quan tài thiết song , trên bàn thờ ngút khói hương, yên tĩnh tang não vọng ra.

Chồng tôi chạy ngựa bồi tôi dậy, nhìn vào rồi bốc lên:

– “Trời ơi… con ơi!”

Thì ra, con gái tôi đã mất trong đêm vì băng huyết, nhưng gia đình chồng không chuyện điện thông báo cho bố mẹ vợ . Cuối cùng, bên cạnh quan tài con gái tôi, còn có một cái quan tài bé nhỏ phủ khăn trắng — chính là cháu ngoại mới lọt vào lòng, chưa kịp đặt tên.

Tôi hét lên, lao vào ôm quan tài con, ngữ giọng:

– “Con gọi mẹ bao nhiêu lần… Sao mẹ không đến đáp ứng để cứu con… Sao chúng nó lại bình tĩnh kiếm tìm như thế này hả trời!”

Người làng xung quanh xì xào:

– “Đêm qua sản phụ đòi đi viện mà nhà chồng nhất quyết định giữ, bảo vệ kỵ binh không được bước ra ngoài khi chưa đầy tháng. Đến lúc nguy kịch thì mất mất rồi…”

Cả người tôi rụng rời. Phần chết trân quý, còn lại thông gia thì né tránh.

Nhìn hai chiếc quan tài song giữa sân, tôi thấy trời đất quay cuồng. Tất cả chỉ vì những hủ tục mù quáng, chỉ vì tàn bạo của nhà chồng, mà con gái và cháu ngoại tôi đã phải chết tức tưởi…

 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!