Bṓ dượпg mỗι tҺáпg cҺo 5 trιệu tιȇu vặt, sau kҺι mẹ mất, tȏι mớι Ьιết tιḕп ƌó từ ƌȃu mà có
Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại có nhiều khúc rẽ đến thế. Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong cảnh thiếu vắng một người cha. Mẹ là tất cả đối với tôi, vừa là chỗ dựa, vừa là bạn bè, vừa là người cha nghiêm khắc mỗi khi tôi lười học. Mẹ làm công nhân may ở khu công nghiệp cách nhà gần 10 cây số. Sáng sớm trời còn mờ sương, bà đã đạp xe đi, tối muộn mới trở về, quần áo ám đầy mùi vải nhuộm và mồ hôi. Cuộc sống thiếu thốn nhưng mẹ lúc nào cũng động viên tôi phải mạnh mẽ, phải học hành tử tế để sau này có cuộc sống đỡ vất vả hơn bà.
Tôi từng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con có bố không?” Bà chỉ im lặng, đôi mắt thoáng buồn nhưng rồi mỉm cười xoa đầu tôi: “Con chỉ cần mẹ là đủ.” Tôi chưa bao giờ dám hỏi thêm, vì thấy trong nụ cười ấy ẩn giấu quá nhiều nước mắt.
Năm tôi mười hai tuổi, mẹ bất ngờ đưa một người đàn ông về nhà, giới thiệu là chồng sắp cưới của bà. Ông tên Minh, dân kỹ sư xây dựng, dáng cao gầy, nước da rám nắng, giọng nói trầm trầm ít lời. Tôi không hề vui mừng. Trái lại, tôi phản đối kịch liệt. Trong lòng tôi, không ai có quyền chen vào cuộc sống của hai mẹ con tôi. Người đàn ông này chẳng là gì với tôi cả.
Dù vậy, mẹ vẫn kiên quyết đi bước nữa. Tôi buộc phải sống chung nhà với ông Minh. Ngày cưới, cả xóm vui vẻ chúc tụng, chỉ riêng tôi ngồi một góc, mặt lạnh tanh. Tôi cố tình tránh ánh nhìn của ông, mặc kệ ông cố gắng bắt chuyện. Dù ông có mua cho tôi cái bánh, dạy tôi làm toán, sửa chiếc xe đạp cà tàng, tôi vẫn giữ khoảng cách. Trong lòng tôi lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại một câu: “Ông ấy không phải bố tôi.”
Thời gian trôi đi, tôi lên cấp ba. Nhà xa trường, tôi phải thuê trọ. Tháng đầu tiên đi học, ông Minh bất ngờ chuyển khoản cho tôi 5 triệu đồng. Ông bảo: “Con cứ dùng để ăn uống, học thêm, mua sách vở. Đừng ngại.” Tôi ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều. Cứ thế, tháng nào ông cũng gửi đúng 5 triệu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản chắc ông nhiều tiền, thương tôi nên cho. Dù vẫn gọi ông là “chú Minh”, nhưng trong lòng tôi đã dịu đi đôi chút.
Có lần, mẹ vuốt tóc tôi, khẽ nói: “Chú Minh thương con như con ruột. Sau này, con phải đối xử tốt với chú ấy nhé.” Tôi gạt đi, không trả lời. Bởi trong lòng, tôi vẫn thấy mình không nợ ông điều gì.
Năm tháng đại học rồi cao học trôi qua, mỗi tháng tôi vẫn đều đặn nhận 5 triệu. Ông chưa từng nhắc lại, cũng không hề dò xét tôi dùng tiền vào việc gì. Cái im lặng của ông khiến tôi nhiều khi thấy bối rối. Tôi thậm chí đã quen với việc đó như một lẽ tự nhiên. Nhưng tôi vẫn chưa một lần gọi ông là bố.
Rồi biến cố ập đến. Khi tôi đang học thạc sĩ năm cuối, mẹ phát hiện ung thư gan giai đoạn cuối. Căn bệnh đến nhanh như một cơn bão. Ba tháng sau, bà ra đi. Cái chết của mẹ khiến cả thế giới trong tôi sụp đổ. Đêm ấy, khi đứng trước di ảnh mẹ, tôi cảm thấy mình như đứa trẻ mồ côi thực sự.
Sau đám tang, tôi ở lại nhà dọn dẹp đồ đạc. Trong một ngăn tủ cũ, tôi tìm thấy một tập hồ sơ cũ kỹ. Bên trong là bản thỏa thuận ly hôn giữa mẹ và bố ruột tôi từ khi tôi mới hai tuổi. Trên đó ghi rõ: “Người cha đồng ý chu cấp 10 triệu đồng mỗi tháng cho đến khi con gái học xong đại học.” Tôi chết lặng.
Từ bé đến lớn, tôi chưa từng thấy đồng nào từ người đàn ông ấy. Chưa từng nghe mẹ nhắc. Tại sao bản thỏa thuận ghi rõ ràng như vậy? Tôi sững sờ nhớ lại những tháng năm qua, mình chỉ nhận 5 triệu từ ông Minh. Vậy 5 triệu còn lại đã đi đâu?
Tôi quyết định tìm số điện thoại của bố ruột. Trong ví mẹ có một tấm ảnh cũ, phía sau ghi vài con số. Tôi run rẩy bấm gọi. Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông trầm khàn vang lên. Tôi tự giới thiệu, nói tôi là con gái ông. Có một khoảng lặng dài, rồi ông ta chỉ lạnh lùng thốt: “Bố gửi tiền đầy đủ mỗi tháng, chưa từng thiếu con đồng nào. Thế là bố đã hết trách nhiệm rồi. Giờ con còn gọi làm gì?”
Tôi như rơi xuống hố sâu. Trái tim tôi vỡ vụn. Bao năm khao khát hình dung về một người bố, cuối cùng lại nhận được câu trả lời tàn nhẫn ấy. Tôi gập máy, tay run bần bật.
Hôm sau, tôi mang bản thỏa thuận về nhà, đặt lên bàn trước mặt ông Minh. Nước mắt tôi trào ra: “Số tiền này… suốt những năm qua, là từ bố ruột con gửi, đúng không?”
Ông Minh nhìn tôi thật lâu, rồi thở dài. Ông không vội trả lời. Ông đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ tay dày cộp. Tôi mở ra, từng trang ghi chi chít các con số. Đó là toàn bộ chi tiêu của tôi suốt bao năm: học phí, tiền nhà trọ, tiền sách, cả những lần tôi bắt xe về thăm mẹ. Từng đồng đều được ông ghi ngay ngắn, chi tiết. Không hề có một khoản thừa.
Giọng ông khàn đi: “Mẹ con không muốn con biết. Bà sợ con sẽ lại hy vọng vào cha ruột, rồi lại thất vọng thêm một lần nữa… giống như bà từng.”
Tôi òa khóc. Tôi nhớ lại tất cả. Những lần tôi ốm sốt, ông ngồi cả đêm chườm khăn, nấu cháo. Những hôm mưa to, xe chết máy, chính ông lội mưa đến đón. Tôi nhớ cả những buổi tối ông ngồi lặng lẽ trước cổng trọ chờ tôi về. Tôi đã vô tình quên hết, chỉ vì cố chấp rằng ông không phải bố mình.
Đêm đó tôi không ngủ được. Sáng hôm sau, tôi gõ nhẹ cửa phòng ông. Ông đang ngồi nhìn ảnh cưới của mẹ, mắt đỏ hoe. Tôi khẽ gọi: “Bố ơi…” Ông giật mình, rồi sững lại. Trong giây phút ấy, nước mắt ông rơi. Ông gật đầu, run run đáp: “Dậy rồi thì ra ăn sáng đi con, hôm nay bố nấu món con thích.”
Bữa sáng hôm đó chỉ là trứng rán, canh rau muống giản dị. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy ấm áp đến thế. Tôi ăn mà nước mắt cứ rơi. Tôi biết, cuối cùng, tôi đã tìm được người bố thật sự của mình. Không phải người đàn ông mang chung dòng máu, mà là người đã lặng lẽ hy sinh, yêu thương tôi bằng cả tấm lòng, không cần danh phận.
Từ hôm đó, tôi chính thức gọi ông Minh là bố. Ông cũng không còn là “chú Minh” trong cuộc đời tôi nữa. Giữa căn nhà vắng bóng mẹ, chúng tôi nương tựa vào nhau, tiếp tục sống, tiếp tục thương yêu, như một gia đình thực sự. Và tôi biết chắc rằng, đó mới là cái kết mà mẹ tôi trên thiên đường cũng mỉm cười yên lòng.