Tỷ pҺú gιả vờ пgủ ƌể tҺử coп gáι cȏ gιúp vιệc пgҺèo – NҺưпg ƌιḕu cȏ Ьé làm kҺιếп ȏпg cҺết lặпg!
Trong thành phố phồn hoa, nơi những tòa cao ốc vươn mình soi bóng xuống dòng sông, ai cũng biết đến tên tuổi ông Lâm – vị tỷ phú bất động sản nức tiếng. Ông sở hữu khối tài sản khổng lồ, biệt thự lộng lẫy, siêu xe đắt tiền. Người ta nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí ganh tỵ. Thế nhưng, đằng sau ánh hào quang ấy lại là một đời sống đơn côi.
Vợ ông mất sớm, con trai duy nhất định cư ở nước ngoài, chỉ gửi vài cuộc gọi thưa thớt mỗi năm. Biệt thự rộng cả ngàn mét vuông, nhưng quanh ông chỉ toàn người làm thuê. Tiền bạc chất đầy, nhưng lòng ông lúc nào cũng ngờ vực: “Ai thật sự thương mình, hay chỉ vì khối tài sản này mà ở lại?”
Trong số những người làm, lâu năm nhất là chị Hà – một phụ nữ quê nghèo miền Trung, chồng mất sớm, một mình nuôi con. Vì cảnh khó, chị buộc phải đưa con gái nhỏ tên Hoa, vừa tròn 12 tuổi, ra thành phố theo mẹ. Cô bé Hoa nhỏ nhắn, gầy gò, đôi mắt to đen láy, lúc nào cũng ánh lên sự trong sáng. Ban ngày, Hoa theo mẹ phụ việc lặt vặt: lau nhà, tưới cây, rửa chén, rồi ngồi lặng lẽ học bài trong góc bếp.
Ông Lâm nhiều lần để ý. Khác với những đứa trẻ thành phố được nuông chiều, Hoa ít nói, ngoan ngoãn, tuyệt nhiên không đụng đến những đồ vật xa hoa quanh nhà. Có lần, ông vô tình thấy cô bé lấy một nửa phần cơm trưa nhường cho mẹ, còn mình chỉ ăn phần ít ỏi còn lại. Hình ảnh ấy khiến ông vừa thương, vừa chạnh lòng. Nhưng sâu trong tim ông, vẫn còn đó sự nghi ngờ cố hữu: “Nghèo thì dễ tham. Liệu nó có giữ được lòng trong sạch không?”
Ý nghĩ ấy cứ ám ảnh mãi, cho đến một buổi chiều. Ông Lâm quyết định thử cô bé.
Hôm đó, sau khi dặn chị Hà ra chợ, ông cố tình nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách, giả vờ ngủ say. Trên bàn ngay cạnh, ông đặt hờ chiếc ví dày cộp với xấp tiền mệnh giá lớn lộ ra một góc, bên cạnh là chiếc đồng hồ vàng sáng lóa. Ông khẽ điều chỉnh hơi thở, giả bộ đều đặn, rồi lim dim quan sát.
Tiếng bước chân nhỏ vang lên. Hoa cầm chiếc khăn lau nhà, rón rén bước vào. Cô bé khựng lại khi thấy ông Lâm đang ngủ, ánh mắt vô tình dừng trên chiếc ví mở hờ. Khoảnh khắc ấy, tim ông Lâm thắt lại. “Nó sẽ làm gì đây?”
Hoa tiến lại gần. Bàn tay gầy guộc lơ lửng trên mặt bàn. Ông Lâm nín thở. Nhưng bất ngờ, cô bé không hề cầm lấy. Thay vào đó, Hoa cẩn thận đẩy chiếc ví và đồng hồ lại gần phía ông, đặt ngay ngắn để khỏi rơi. Rồi cô kéo tấm chăn mỏng phủ lên người ông, khẽ thì thầm:
– Ông ngủ kẻo lạnh…
Ông Lâm lặng người. Nhưng chưa hết, Hoa ngập ngừng giây lát, rồi lôi từ túi áo ra một gói xôi nhỏ – phần ăn sáng còn sót lại – đặt nhẹ bên cạnh ông:
– Lỡ ông dậy đói bụng, có cái ăn cho đỡ mệt…
Đến đây, ông Lâm không thể kìm nổi nữa. Ông mở mắt, gọi khẽ:
– Hoa!
Cô bé giật mình, vội lùi lại, mặt đỏ bừng. Ông ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt em, giọng run run:
– Tại sao con không lấy tiền? Con nghèo lắm mà…
Hoa cúi gằm, lí nhí:
– Mẹ con dạy, nghèo thì nghèo chứ không được tham. Với lại… ông đã cho mẹ con chỗ ở, cơm ăn, sao con có thể làm ông buồn?
Nghe những lời non nớt ấy, nước mắt ông Lâm bất giác rơi. Suốt đời, ông từng chứng kiến biết bao kẻ vì tiền mà phản bội, vậy mà hôm nay, một đứa bé nghèo khổ lại cho ông niềm tin vào lòng người.
Ông nắm chặt vai Hoa, nghẹn ngào:
– Con ơi… từ nay, con không chỉ là đứa bé giúp việc nữa. Con là cháu của ông. Ông hứa sẽ lo cho con ăn học đến nơi đến chốn.
Kể từ hôm ấy, ngôi biệt thự không còn hiu quạnh. Tiếng cười trong trẻo của Hoa vang vọng khắp các căn phòng rộng lớn. Ông Lâm làm giấy bảo trợ học bổng cho em, đưa em trở lại trường. Chị Hà bật khóc khi nghe ông nói: “Hoa là cháu nội tôi rồi, chị đừng lo nữa.”
Nhiều năm sau, Hoa đỗ đại học y. Ngày em cầm giấy báo nhập học, ông Lâm ôm chầm lấy, khóc như một đứa trẻ. Ông tự hào giới thiệu: “Đây là cháu gái tôi – niềm vui lớn nhất đời tôi.” Trong ngôi nhà từng trống vắng, giờ chan chứa tình thân.
Ông Lâm hiểu ra, tiền bạc có thể mua nhiều thứ, nhưng sự trong sáng và lòng tự trọng của một em bé nghèo mới thật sự cứu rỗi trái tim ông. Và bài học lớn nhất ông nhận được chính là: gia đình không phải ở huyết thống, mà ở tình thương chân thành.