Bố ơi bố biết không? Mẹ kế b-ắt con phải tự ă;/n sạch nư; ớc m ũi khi con khóc, nếu chảy ra sàn nhà mẹ sẽ yêu cầu phải bỏ áo ra l;/au

Bố ơi bố biết không? Mẹ kế b-ắt con phải tự ă;/n sạch nư; ớc m ũi khi con khóc, nếu chảy ra sàn nhà mẹ sẽ yêu cầu phải bỏ áo ra l;/au

Tôi tên Nam, năm nay mới 9 tuổi. Ba năm trước, mẹ tôi mất sau một cơn bạo bệnh. Hồi ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu cái chết là gì, chỉ thấy mẹ nằm im mãi không dậy nữa. Tôi khóc, tôi gọi, nhưng mẹ không trả lời. Từ đó, thế giới của tôi chỉ còn lại bóng dáng của bố.

Bố thương tôi lắm. Ông vừa làm cha, vừa làm mẹ, dỗ dành tôi ngủ, pha sữa cho tôi uống, đưa đón tôi đi học. Nhưng rồi, tôi dần nhận ra bố buồn nhiều hơn, gương mặt hốc hác vì làm việc quần quật nuôi tôi. Thế là một ngày, bố đưa về một người phụ nữ, bảo đó là “mẹ mới”.

Người phụ nữ tên Hạnh, dáng vẻ ngoài hiền lành, ăn nói ngọt ngào. Trước mặt bố, cô ấy luôn nở nụ cười. Bố tôi nhìn thấy thì vui lắm, nói với tôi:

– Từ nay, con có mẹ chăm sóc rồi. Con phải ngoan nhé.

Tôi cũng muốn có mẹ, nên gật đầu. Nhưng tôi không ngờ, phía sau nụ cười ngọt ngào ấy lại là những ngày tháng dài như địa ngục.

Lúc đầu, Hạnh đối xử tử tế, hỏi han, bày cho tôi ăn uống. Nhưng chỉ ít lâu sau, khi bố tôi đi làm vắng, con người thật của cô ta mới lộ rõ. Tôi nhớ như in hôm ấy, tôi bị cảm lạnh, mũi chảy nước liên tục. Tôi khóc, chạy vào xin giấy lau. Hạnh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, hạ giọng:

– Giấy đâu phải thứ cho mày xài phí. Nước mũi của mày thì tự mà nuốt. Nếu để nhỏ ra sàn, thì cởi áo mà lau.

Tôi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. Nhưng khi tôi vừa hắt hơi, giọt nước mũi lăn xuống sàn, Hạnh nghiến răng bắt tôi cởi áo, quỳ xuống lau sạch. Tôi run rẩy làm theo, nước mắt hòa lẫn nước mũi. Lúc ấy, tôi chỉ ước có mẹ trở về.

Từ đó, những chuỗi ngày kinh hoàng bắt đầu. Tôi chỉ là đứa trẻ 9 tuổi, nhưng phải học cách nuốt nước mắt, học cách chịu đựng những lời cay nghiệt. Trước mặt bố, Hạnh dịu dàng, nấu những bữa cơm ngon, cười nói ngọt ngào. Sau lưng, cô ta biến thành ác quỷ.

Cô ta thường bắt tôi làm việc vặt: rửa bát, lau nhà, dọn chuồng chó. Nếu tôi làm chậm, cô ta véo tai, đánh vào lưng, mắng tôi là “đồ ăn hại”. Có lần, tôi đói bụng lén ăn thêm chén cơm, cô ta dúi thẳng mặt tôi vào bát, bắt phải ăn sạch hạt cơm rơi trên bàn.

Tôi đã nhiều lần muốn kể cho bố. Nhưng cứ mỗi tối, trước khi bố về, Hạnh lại lau mặt cho tôi, dặn bằng giọng đe dọa:

– Nếu mày hé môi với bố, thì tao sẽ không chỉ bắt mày nuốt nước mũi nữa đâu.

Tôi sợ lắm. Bố đi làm về muộn, mệt mỏi, mà tôi không dám kể, chỉ cúi đầu ăn cơm. Bố nhìn tôi, có khi còn tưởng tôi là đứa trẻ ngoan.

Nhưng rồi, bí mật ấy cũng không giấu được mãi.

Một hôm, tôi bị sốt cao. Trong cơn mê man, tôi khóc, gọi bố. Hình như trong nửa tỉnh nửa mê, tôi nói mớ:

– Bố ơi, con không muốn nuốt nước mũi nữa… con sợ lắm bố ơi…

Bố giật mình, bế tôi lên, liên tục dỗ dành. Hạnh đứng cạnh, mặt biến sắc, lúng túng giải thích:

– Chắc nó nói nhảm thôi, anh đừng để ý.

Nhưng ánh mắt nghi hoặc đã lóe lên trong mắt bố.

Hôm sau, bố quyết định ở nhà theo dõi. Ông giả vờ đi làm, nhưng quay lại sớm. Và chính hôm ấy, ông tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến trái tim ông như vỡ nát.

Tôi đang lau nhà, chẳng may làm đổ ít nước ra sàn. Hạnh lao đến, gằn giọng:

– Nhanh, cởi áo ra lau đi!

Tôi run rẩy, bắt đầu kéo áo. Đúng lúc ấy, bố đẩy cửa bước vào.

– Cô đang làm cái gì thế này?! – giọng bố tôi gầm lên.

Hạnh tái mặt, lắp bắp:

– Em… em chỉ dạy nó biết giữ nhà thôi mà…

Bố ôm chầm lấy tôi, thấy tôi khóc nấc trong tay. Lần đầu tiên, tôi nghẹn ngào kể hết: chuyện bị bắt nuốt nước mũi, chuyện bị ép làm việc, bị mắng chửi. Bố tôi run rẩy, giận dữ, mắt đỏ hoe.

Đêm đó, sau khi Hạnh bị đuổi khỏi nhà, bố ngồi ôm tôi thật lâu. Tôi nghe thấy tiếng ông thở dài, tiếng khóc nghẹn ngào của người đàn ông tưởng chừng mạnh mẽ nhất đời mình.

– Bố xin lỗi con… Bố đã mù quáng, đã không nhìn thấy nỗi đau con chịu đựng…

Tôi ôm bố, nước mắt chan hòa. Lâu lắm rồi, tôi mới thấy vòng tay ấm áp ấy trở lại.

Từ ngày ấy, chỉ còn tôi và bố. Ông quyết không tái hôn nữa, dành trọn thời gian cho tôi. Ông tranh thủ giờ nghỉ để đưa đón tôi đi học, tập nấu những món tôi thích. Mỗi tối, bố ngồi nghe tôi kể chuyện trường lớp, xoa đầu tôi rồi nói:

– Con trai bố ngoan lắm. Từ nay, không ai được bắt nạt con nữa.

Nhiều năm sau, tôi trưởng thành, thi đỗ đại học y – tiếp bước giấc mơ còn dang dở của mẹ. Bố đứng ngoài cổng trường, ôm tôi, khóc như đứa trẻ.

Tôi hiểu, hạnh phúc thật sự không nằm ở những gì xa hoa, mà ở vòng tay của người cha không bao giờ bỏ rơi mình. Và tôi thầm hứa: sẽ sống tốt, để bố không bao giờ phải khóc vì tôi thêm một lần nào nữa.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Bài Viết Cùng Chủ Đề:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!