“Ông ơi… sáng nào các em của ghẻ cũng được bà cho ăn, có hôm còn cả sữa và thịt, trong khi con chỉ được chan bát cơm với vài phút nước mắm muối, mặn đến cả buổi. Con quen rồi, chỉ biết nặng đầu mà đêm, bụng thì ngậm nhưng không có bạc lời.
cảm giác mệt mỏi quá… đói đến nỗi phiền ngay giữa lớp. Cả phòng học hoang dã, bạn quạ quạc, thầy cô thở vàng đưa vào phòng y tế. Bố trí được gọi đến, chạy hớt hải vào trường. Con còn chưa mở mắt thì dì ghẻ đã đứng đó, giọng ngọt xớt mà côlng ngay trước mặt bao người:
– Em im lặng ăn sáng rồi, nhưng nó bỏ ăn, cố tình làm mình làm mẩy để gây sự chú ý thôi…
Ông ơi, lúc ấy tỉnh nhưng không còn sức để nói. Mắt con cảm đi, chỉ thấy bố đứng đó im lặng, gương mặt ông nghi ngờ, ánh mắt như muốn hỏi con nhưng lại quay sang tin lời dì. Cố gắng đưa tay lấy áo bố mà không có tiếng nào được kêu gọi. Nỗi tủi nạn nơi cổ, nước mắt rơi chan xuống gối.
Bạn bè xung quanh xì xào, thầy cô thì ngơ ngác, còn dì ghẻ cứ thế tiếp lời, dựng lên cả một câu chuyện cứng rắn, con giả bệnh để tránh học. Những thứ đó như từng vuốt dao xoáy vào lòng.
Ông ơi, chưa bao giờ thấy mình nhỏ bé và bất lực như thế. Người ta vẫn dì nghĩ thương con, bố chăm lo cho con, nhưng sự thật thì mỗi bữa sáng con chỉ có nước mưa rào mà bong bong vào. Con chỉ mong có một ngày hôm nay được ăn từng mảnh như các em, nhưng cái ước mơ bé nhỏ ấy cũng tiện…
Ông ơi, con sợ một ngày bố tin chắc lời dì, rồi coi con là trẻ dối trá. Con chỉ còn biết gửi hết nỗi lòng này cho ông, mong ông hiểu, mong ông nghiên cứu thoát khỏi những bữa sáng chỉ có mùi nước mắm mặn chát và những làn nước mắt chan cơm…”