Bố ơi, dì ghẻ b-t con đứng phơi quần áo ngoài sân đến 1h sáng, trời mưa tầm tầm, áo con ướt sũng mà bà vẫn nói “ai bảo m;/ày là con mẹ m;/ày”

Đêm qua mưa tầm tuyết, gió hun hút vào da thịt lạnh. Dì ghẻ bắt con đứng ngoài sân phơi quần áo đến tận 1 giờ sáng. Áo con ướt nắng, chạy cầm cận, chân trần giẫm xuống nền thông lạnh như đá. Con van xin bà cho vào nhà, nhưng bà chỉ cười khẩy:

– Ai bảo mày là con của mẹ mày, chứ phải đâu của tao?

 

Trời tối như mực, tiếng sét rền, mưa xối xả hắt vào mặt đau rát, nhưng con không trả lời. Con biết càng nhanh, bà sẽ càng hả hê. Đêm đó, bà bắt con đứng yên ngoài sân đến tận tận 4 giờ sáng, chỉ để… nhìn từng chậu quần áo của bà phơi lên, Lôi cái dù rơi xuống vì gió thì bắt con nhỏ lại treo lên, không cho con ngồi, không cho chợp mắt một giây.

Mỗi lần con hạ xuống, bà lại giật tóc dậy, gằn giọng:
– Đứng thẳng lên! Muốn sống ở cái nhà này thì phải nhớ, Bạn chỉ là con nhờ!

Bố ơi, con điều hòa đến cả người tím tái, chân tay tê cứng. Con chỉ ước bố ở đó, che cho con một tấm áo mưa, một cái ôm, hay ít nhất một câu nói: “Con ơi, vào nhà đi!”

Nhưng con chờ mãi… chỉ có tiếng mưa xối xả, tiếng dì ghẻ khinh khính, và bóng tối hấp dẫn con.

Bố ơi, sợ quá… Con phải làm sao đây?

 
 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!