Trời còn sớm, sương chưa tan hết, người vợ gánh gồng đôi buồng chuối nặng trĩu trên vai, khấp khểnh bước ra chợ. Trong lòng chị chỉ có một mong ước nhỏ nhoi: bán xong, trả bớt được nợ, mua cho con ít cháo, ít sữa.
Bất ngờ “rầm!” — chiếc ô tô phóng nhanh hất thẳng vào gánh chuối, chị ngã sõng soài xuống đường, đầu gối trầy xước, cả buồng chuối văng tung tóe, nát bét trong bùn đất. Người đi đường xôn xao, nhưng chẳng ai lại gần giúp.
Chị lồm cồm bò dậy, vừa nhặt chuối vừa gào khóc:
– “Trời ơi… vốn liếng giờ mất sạch! Con tôi nay biết ăn cái gì đây?”
Cửa xe bật mở, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nước hoa nồng nặc bước xuống. Bà ta khoanh tay, nhếch mép cười khinh bỉ:
– “Có mấy nải chuối mà gào lên thế à? Đúng là nhà quê! Chuối hỏng thì trồng lại, chứ có phải vàng bạc gì đâu mà làm loạn đường phố?”
Lời nói như tát vào mặt. Người vợ chết lặng, rồi run rẩy đứng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm:
– “Với bà, chỉ là mấy nải chuối. Nhưng với tôi, đó là cả gia tài, là miếng cơm của con tôi. Bà đâm hỏng nó, rồi còn dám nhạo báng? Bà có biết thế nào là đói không? Bà có biết con nhỏ đợi mẹ ở nhà chỉ mong được bữa cháo không?”
Người phụ nữ kia bật cười khẩy, móc ví lấy ra tờ tiền ném xuống đất:
– “Đây! Đủ chưa? Cầm lấy mà mua cháo. Đừng làm phiền tôi nữa!”
Tiếng cười ngạo mạn ấy khiến máu trong người vợ sôi lên. Chị không nhặt tiền, mà bật khóc nấc, gào giữa đường
– “Không phải tiền! Tôi cần công bằng! Tôi cần con tôi không bị khinh rẻ vì mẹ nó nghèo hèn!”
Cả đoạn đường náo loạn. Người qua lại dừng chân, nhiều ánh mắt bắt đầu chĩa về phía người phụ nữ giàu có kia. Không khí căng như dây đàn.
Đám đông bắt đầu tụ tập lại, người này xì xào, người kia lắc đầu. Một bác xe ôm chống nạnh nói to giữa phố:
– “Cô kia, cô đâm người ta ngã, hỏng hết cả hàng rồi còn giở giọng khinh người. Nghèo thì sao? Họ cũng bán sức nuôi con. Cô tưởng có tiền là muốn nói gì thì nói à?”
Một chị bán hàng gần đó cũng chen vào:
– “Con cái ở nhà trông vào mấy nải chuối, giờ cô nói thế khác gì xát muối vào lòng người ta? Có tiền thì phải đền cho đàng hoàng, không thì gọi công an tới giải quyết!”
Người phụ nữ sang trọng thoáng chột dạ, nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu:
– “Các người biết tôi là ai không? Mấy đồng bạc lẻ này tôi chẳng tiếc, nhưng đừng có làm ồn, phiền phức quá!”
Bà ta vừa định quay lưng thì đám đông đồng loạt ồn ào phản đối. Một thanh niên rút điện thoại ra:
– “Tôi quay hết rồi. Đâm ngã người ta, làm mất sạch hàng, giờ còn định phủi tay à? Coi chừng mai clip này lên mạng, cả thành phố biết mặt cô!”
Người vợ vẫn quỳ dưới đất, ôm lấy những quả chuối dập nát, nước mắt chan hòa. Giọng chị lạc đi nhưng kiên quyết:
– “Tôi không cần bà thương hại. Tôi chỉ muốn bà chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra. Bà trả tiền vốn liếng cho tôi… Tôi cần nuôi con tôi!”
Áp lực từ đám đông ngày càng nặng nề. Khuôn mặt người phụ nữ sang trọng bắt đầu tái mét. Bà lắp bắp, rồi miễn cưỡng lấy ra một xấp tiền, đưa cho chị:
– “Thôi được rồi, coi như xong chuyện… Đừng có làm ầm lên nữa.”
Nhưng người vợ không vội cầm. Chị ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng sáng quắc, giọng nghẹn lại mà đầy dằn vặt:
– “Bà nghĩ đưa tiền là xong sao? Con tôi có thể no một bữa, nhưng cái nỗi nhục bị khinh khi thì đời nào tôi quên…”
Không khí như đặc quánh lại, đám đông im lặng chờ xem diễn biến, còn bà sang trọng kia bắt đầu run run, không ngờ một “mấy nải chuối” lại biến thành cơn bão ngay giữa phố đông người.