“Con ơi… sao số phận lại nghiệt ngã đến thế này? Bố mẹ chạy chữa bao năm trời, hết thuốc nam đến thuốc bắc, hết bệnh viện tỉnh lại vào bệnh viện trung ương, mới có được con về với vòng tay này. Vậy mà chỉ vì một phút dại khờ, mẹ tin tưởng gửi con cho ông bà nội trông giúp, rồi để thằng bé đó ở cạnh con…
Giờ thì con nằm im lìm, gương mặt tái nhợt không còn nụ cười trong veo nữa. Mẹ ngồi bên, gọi khản giọng cũng chẳng thấy con trả lời.
Mẹ đã không thở nổi khi nghe công an đọc lời khai của nó. Một thằng bé mới mười mấy tuổi đầu mà lạnh lùng kể lại từng chi tiết việc tày đình đã làm với con, như thể đó chỉ là một trò nghịch ngợm. Trái tim mẹ vỡ nát, chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.
Mẹ trách bản thân mình quá tin người, trách ông bà nội chủ quan, trách cả số phận sao quá nghiệt ngã. Con ơi… mẹ biết phải sống sao đây, khi mỗi sáng thức dậy căn nhà vắng tiếng cười, bữa cơm thiếu bóng dáng con ngồi bên?
Cả làng xóm rúng động, người thương, người phẫn nộ, người thì khóc thay cho mẹ con mình. Nhưng nỗi đau này… ai gánh nổi ngoài mẹ?
Con ơi, mẹ xin lỗi… chỉ vì một phút lơ là mà đã mất con mãi mãi…”