Trưa hôm ấy, trời hanh hao, nắng chang chang hắt xuống con phố nhỏ. Quán cơm bụi quen thuộc chưa kịp dọn bàn, Hùng đã hộc tốc chạy xe thẳng đến cửa hàng điện thoại ngay ngã tư lớn. Anh chẳng kịp tháo nón bảo hiểm, mở toang cửa, lao thẳng vào giữa phòng điều hòa mát lạnh.
“Anh là chủ ở đây phải không?” – giọng anh gay gắt, nghèn nghẹn.
Gã chủ tiệm, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, hơi giật mình. “Vâng… có việc gì vậy?”
Hùng siết chặt bàn tay run run. Anh đặt mạnh tờ hóa đơn còn nóng hổi lên bàn:
“Vì sao các anh lại bán cho vợ tôi một cái điện thoại hơn bốn mươi sáu triệu? Một người phụ nữ nội trợ, đâu có thu nhập gì! Các anh có biết trong nhà tôi, đồng tiền nào cũng phải tính toán từng bữa cơm, từng gói sữa cho con không? Trả lại tiền đây!”
Không khí lặng như tờ. Vài nhân viên cửa hàng nép sang một bên, nhìn nhau ngượng ngập.
Câu chuyện bắt đầu từ tối hôm qua. Vợ anh – Lan – từ phòng tắm bước ra, mặt hớn hở như vừa trúng số. Cô giơ lên chiếc hộp sáng loáng: iPhone 17 Pro Max, phiên bản mới toanh.
“Anh nhìn xem, đẹp chưa? Máy mỏng, camera xịn, màu titan đang hot đó. Em xếp hàng cả buổi sáng mới mua được đấy!”
Hùng nghe mà ù cả tai. “Em… nói gì? Em lấy đâu ra tiền?”
Lan cười khẩy, như thể anh vừa hỏi một điều vớ vẩn. “Mình trả góp, có gì to tát đâu. Mỗi tháng vài triệu, chẳng đáng là bao.”
Anh sững sờ. Vài triệu một tháng – với người dư dả, có thể nhỏ. Nhưng với anh, một công chức lĩnh lương ba cọc ba đồng, là cả một khoảng trời cơm áo.
“Em đã hỏi ý kiến anh chưa?” – Hùng gằn từng chữ.
Lan liếc ngang, dửng dưng. “Hỏi để làm gì? Anh thì lúc nào cũng kêu tiết kiệm, điện thoại em dùng cũ mèm, ai nhìn vào cũng chê. Bạn bè em ai cũng dùng đời mới, chẳng lẽ em cứ mãi tụt hậu?”
Câu nói ấy, như một mũi dao chém vào lòng tự ái của Hùng.
Đêm đó, anh không chợp mắt nổi. Hình ảnh chiếc điện thoại lấp lánh như trêu ngươi. Trong đầu anh, là bao nhiêu cảnh tính toán tiền học của con, tiền thuốc của mẹ già, tiền nợ ngân hàng còn chưa trả dứt.
Sáng nay, anh quyết định làm điều mà chưa bao giờ nghĩ tới: đến thẳng cửa hàng, đòi lại công bằng.
Trước mặt anh, chủ tiệm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Anh à, chị nhà tự nguyện mua, chúng tôi không hề ép buộc. Hợp đồng trả góp có chữ ký rõ ràng. Trả lại tiền… e là không thể.”
“Không thể?” – Hùng đập tay xuống bàn. “Các anh chỉ nghĩ đến lợi nhuận, không cần biết khách hàng có khả năng chi trả hay không? Vợ tôi ở nhà, không có thu nhập. Các anh nhìn thấy chứ? Sao còn để cô ấy ký hợp đồng?”
Gã chủ khẽ thở dài. “Anh thông cảm, luật không cấm. Người trưởng thành có quyền mua bán, chúng tôi đâu thể kiểm soát đời sống gia đình từng khách.”
Câu nói lạnh tanh ấy, như hắt gáo nước đá vào ngọn lửa giận dữ. Hùng bỗng thấy mình đơn độc, nhỏ bé giữa vòng xoáy của những tờ hợp đồng và chữ ký.
Khi anh về nhà, Lan vẫn mải miết lướt máy mới, ánh mắt rạng rỡ hơn cả ngày cưới.
“Anh làm gì thế? Sao đi làm về sớm vậy?” – cô hỏi, chẳng thèm ngẩng lên.
Hùng gạt mạnh chiếc điện thoại khỏi tay vợ. Nó rơi “cạch” xuống sàn, màn hình sáng loáng vẫn không xước.
“Em biết anh vừa làm gì không? Anh đã đến tận cửa hàng để đòi lại tiền. Nhưng họ không trả! Vì em – vợ anh – đã ký giấy, đã tự nguyện. Em có nghĩ cho gia đình này không?”
Lan bật dậy, mắt long lanh nước. “Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. Em sống với anh bao năm nay, có thứ gì gọi là sang trọng chưa? Em cũng là phụ nữ, em cũng cần được nể mặt chứ!”
“Em cần nể mặt, hay em cần sĩ diện? Em nghĩ bạn bè sẽ tôn trọng em chỉ vì cái điện thoại à? Họ có trả giúp em số tiền góp mỗi tháng không?”
Hai người đứng đối diện, hơi thở dồn dập. Không gian căn phòng nhỏ hẹp như muốn vỡ tung.
Đúng lúc đó, tiếng khóc của đứa con trai 5 tuổi vang lên từ phòng trong. Nó ôm con gấu bông cũ, đôi mắt đỏ hoe:
“Bố mẹ đừng cãi nhau nữa. Con sợ lắm.”
Cả Hùng và Lan đều sững lại. Trong khoảnh khắc, họ thấy hình ảnh con run rẩy mới thật sự là cái tát mạnh nhất.
Hùng thở dài, ngồi phịch xuống ghế. “Lan à, anh không tiếc tiền vì bản thân. Nhưng anh không chịu nổi cảnh gia đình này bị đẩy vào khó khăn chỉ vì một món đồ xa xỉ. Anh muốn em hiểu: thứ quan trọng nhất không phải ánh mắt thiên hạ, mà là hạnh phúc, là sự bình yên của con.”
Lan cúi mặt. Giọt nước mắt rơi xuống sàn. Cô bỗng thấy trong lòng mình trống rỗng. Cái điện thoại sáng loáng kia, bỗng hóa thành gánh nặng khủng khiếp.
Chiều hôm sau, Lan lặng lẽ mang chiếc iPhone trở lại cửa hàng. Cô năn nỉ nhân viên nhận lại, chấp nhận mất một phần phí. Dù vậy, số tiền trả góp cũng được giảm nhẹ.
Khi trở về, cô đặt trước mặt chồng chiếc điện thoại cũ đã nứt viền. “Em xin lỗi. Em đã sai. Em nghĩ đến sĩ diện của mình mà quên mất gánh nặng trên vai anh… và cả con.”
Hùng nhìn vợ thật lâu, rồi ôm chặt lấy cô. Không còn lời trách móc nào nữa. Bởi trong ánh mắt anh, quan trọng hơn cả – là sự hối lỗi và mong muốn bắt đầu lại.
Ngoài kia, phố xá vẫn tấp nập, người người chen nhau khoe mẽ. Nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, hai vợ chồng đã học được một bài học đắt giá: không có chiếc điện thoại nào đủ sức đánh đổi sự bình yên của một gia đình.