Vợ ơi, vợ về với chồng đi vợ ơi, 2 vợ chồng mình bảo cùng nhau đi qua khúc sông này là về quê với con mà

“Vợ ơi… vợ về với chồng đi vợ ơi…!” – tôi gào lên đến khản cả giọng giữa dòng nước dữ.

Hai vợ chồng nắm tay nhau, dặn nhau cố qua khúc sông này thôi là về đến quê, gặp lại con trai đang đợi ở đầu làng. Vậy mà mới đi được nửa đường, dòng nước lũ bất ngờ cuồn cuộn tràn xuống, xé toạc đôi tay đang nắm chặt.

Tôi chới với, chỉ kịp thấy bóng vợ bị cuốn đi xa dần… tiếng gọi của cô ấy lạc trong bọt nước trắng xóa.

Tôi liều mình lao theo, vừa bơi vừa hét gọi dân làng:
– “Cứu với! Cứu vợ tôi với!”

Người ta ùa đến, quăng dây, kéo thuyền… nhưng tất cả chỉ kịp vớt được tôi lên. Vợ tôi… biến mất giữa mênh mông sóng dữ.

Tôi ngã quỵ trên bờ, run rẩy đến tê dại. Trong đầu chỉ vang vẳng câu hứa ban nãy: “Anh ơi, hết khúc sông này, mình sẽ về với con.”

Đêm đó, người ta tìm thấy vợ tôi mắc lại nơi gốc cây bên bãi bồi. Tôi lao đến ôm chặt thân thể lạnh ngắt, gào khóc đến đứt ruột.

Nhưng rồi… khi người ta kéo chiếc balo vợ đeo trên lưng ra, cả đám đông sững sờ. Trong đó không phải quần áo hay đồ dùng gì cả, mà là một bọc lớn toàn giấy tờ và tiền bạc. Trên cùng là một lá thư viết vội, nét chữ run run:
– “Anh và con tha lỗi cho em… Em không hề đi làm xa như nói. Em vay mượn để đầu tư, giờ nợ chồng chất. Em tính liều mình bơi qua sông, trốn nợ mà không kịp nói lời cuối…”

Tôi chết lặng. Thì ra, chuyến đi “về quê với con” chỉ là lời vợ nói dối phút chót để che giấu sự thật khủng khiếp.

Tôi vừa thương, vừa giận, vừa tuyệt vọng. Nước mắt tôi rơi ướt cả lá thư, hòa lẫn với mưa gió rền rĩ ngoài kia.

Vợ ơi… giá như em nói với anh sớm hơn, thì đâu đến nỗi…

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!