kιпҺ Һoàпg Vợ và Ьồ trẻ sát Һạι cҺồпg, cҺȏп dướι пḕп cҺuồпg gà và vẫп lượm trứпg mỗι sáпg…
Tiếng gà gáy râm ran vang vọng khắp thôn Lạc Phong, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Dưới mái nhà lợp ngói đã phai màu rêu, người đàn bà tên Nguyệt xách chiếc rổ tre bước ra chuồng gà, thong thả nhặt từng quả trứng vừa đẻ. Động tác của bà chậm rãi, bình thản, gương mặt không biểu hiện gì ngoài sự dửng dưng thường ngày.
Không ai trong xóm có thể tưởng tượng được rằng, ngay dưới lớp nền xi măng ẩm thấp nơi bà vẫn giẫm chân mỗi sáng, đang có một thi thể phân hủy dở dang – chính là chồng bà, ông Hải, người đàn ông cả đời lam lũ vì gia đình.
Nếu không có mùi hôi lạ xộc ra trong những ngày oi nóng, nếu không có những dấu hiệu bất thường mà hàng xóm tinh ý phát hiện, thì có lẽ bí mật ấy vẫn bị che giấu mãi mãi dưới nền chuồng gà.
Ông Hải vốn nổi tiếng trong vùng là người đàn ông chịu khó, hiền lành. Ông từng đi làm thuê từ Nam chí Bắc, dành dụm từng đồng gửi về cho vợ con. Bao năm lăn lộn, ông quay về làng với giấc mơ chăn nuôi nhỏ, mong tuổi già được thảnh thơi. Nhưng chính lúc ông tưởng mình đã yên ổn thì tai họa lại bắt đầu âm thầm len lỏi vào ngôi nhà ấy.
Người ta thường nói, nỗi bất hạnh lớn nhất của một người đàn ông không phải nghèo khó, mà là lấy nhầm vợ. Với ông Hải, câu nói ấy dường như ứng nghiệm một cách cay đắng.
Nguyệt, vợ ông, ban đầu vốn chỉ là cô gái làng bình thường, được gả cho ông khi mới ngoài đôi mươi. Những năm đầu hôn nhân, Nguyệt tần tảo, chăm con, hiền hòa. Nhưng từ khi ông Hải bị bệnh phải ở nhà nhiều hơn, mất dần thu nhập, Nguyệt bắt đầu thay đổi.
Bà trở nên cau có, gắt gỏng, thường xuyên so bì với những người đàn bà trong xóm có chồng làm ăn khá giả. Lời nói cay nghiệt của bà như những mũi dao cứa dần vào lòng ông Hải. Có lần, trước mặt con, bà ta buông thẳng:
– Ông chỉ là thằng đàn ông vô dụng, suốt ngày quanh quẩn với mấy con gà, con vịt!
Ông Hải cắn răng chịu đựng, chỉ lặng lẽ quay đi. Ông không ngờ, sự khinh bỉ ấy chỉ là bước khởi đầu cho một âm mưu ghê rợn.
Trong một lần đi chợ phiên, Nguyệt quen một thanh niên tên Tú, kém mình gần chục tuổi. Tú vốn ham chơi, nghèo kiết xác, nhưng lại có vẻ ngoài hào nhoáng, lời nói ngọt ngào. Chẳng mấy chốc, giữa họ nảy sinh mối quan hệ vụng trộm.
Ban đầu, mọi chuyện chỉ dừng lại ở những buổi gặp lén. Nhưng dần dần, lòng tham và dục vọng khiến họ nghĩ xa hơn. Trong mắt Tú, ông Hải là kẻ cản đường, là cái bóng già nua che lấp giấc mơ đổi đời cùng người đàn bà hơn tuổi nhưng có đất đai, nhà cửa. Còn với Nguyệt, chồng bà chỉ là gánh nặng, là “cái xác già” mà bà muốn loại bỏ để thoát thân.
Những cuộc thì thầm trong bóng tối ngày một nhiều. Tú gợi ý:
– Nếu ông ấy biến mất, chị sẽ có tất cả. Đất đai, nhà cửa, tiền bạc… Rồi chị em mình tha hồ sống sung sướng.
Nguyệt im lặng. Nhưng trong ánh mắt lóe lên tia sáng độc ác.
Đêm định mệnh đến vào một ngày cuối tháng Sáu oi bức. Ông Hải sau một ngày làm vườn mệt mỏi, uống mấy chén rượu rồi lăn ra ngủ. Trong bóng tối, Nguyệt và Tú ngồi thì thầm ngoài hiên. Kế hoạch đã được vạch sẵn: lợi dụng lúc ông say ngủ, họ sẽ ra tay.
Khoảng nửa đêm, khi tiếng ngáy của ông Hải vang đều đặn, Tú lẳng lặng bước vào buồng. Trong tay hắn là sợi dây thừng thắt sẵn. Nguyệt đứng ngoài cửa, run rẩy nhưng không ngăn cản. Chỉ vài phút sau, tiếng giãy giụa khàn đặc vang lên, rồi im bặt. Cả căn nhà chìm trong sự tĩnh mịch đáng sợ.
Nguyệt bước vào, nhìn thân xác chồng nằm bất động, hai tay vẫn còn vươn lên như cầu cứu. Một thoáng run sợ lướt qua, nhưng rồi bà ta hít một hơi dài, thì thầm:
– Xong rồi. Giờ ông sẽ không còn làm khổ tôi nữa.
Việc phi tang xác chết được tính toán kỹ. Tú đề nghị chôn ngay trong vườn thì dễ lộ, nên hắn nảy ra ý tưởng: đào nền chuồng gà, nơi ngày ngày vốn nồng mùi phân, sẽ át đi mọi mùi khác. Nguyệt gật đầu, không do dự.
Suốt đêm hôm đó, hai kẻ thủ ác lặng lẽ đào đất, xúc cát, chôn vùi người đàn ông xấu số ngay dưới nền xi măng. Khi ánh sáng đầu tiên của buổi sớm len vào, trên bề mặt chỉ còn lại nền chuồng gà phẳng phiu, rải thêm lớp trấu dày. Đàn gà được thả vào, kêu cục tác, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ hôm ấy, sáng nào Nguyệt cũng xách rổ ra nhặt trứng, dửng dưng bước trên chính nấm mồ của chồng mình. Hình ảnh ấy, nếu ai chứng kiến, hẳn sẽ rùng mình đến tê dại.
Nhưng cái ác không bao giờ che giấu được mãi. Sau vài tuần, hàng xóm bắt đầu nhận ra ông Hải “mất tích” bất thường. Người thì thắc mắc sao lâu rồi không thấy ông ra chợ bán gà, người thì nói ông chắc lại đi làm xa. Nhưng điều lạ là Nguyệt không hề tỏ ra lo lắng. Trái lại, bà còn nhởn nhơ, ăn mặc chải chuốt hơn trước, thậm chí còn bị bắt gặp đi cùng Tú ra quán nước đầu làng.
Tin đồn lan nhanh. Người làng vốn quen tính ông Hải hiền lành, không bao giờ bỏ nhà đi, nên càng bán tín bán nghi. Một vài người hàng xóm thân thiết tìm cách hỏi Nguyệt. Bà ta chỉ cười nhạt:
– Ông ấy chán cảnh ở quê nên bỏ đi rồi. Ai biết được, có khi đi theo bạn bè trong Nam cũng nên.
Câu trả lời hời hợt càng khiến sự nghi ngờ tăng cao.
Đỉnh điểm là một chiều oi ả, mùi hôi lạ bốc lên từ chuồng gà. Ban đầu, Nguyệt tìm cách đổ lỗi cho gà chết. Nhưng khi một cơn mưa rào bất ngờ kéo đến, nước thấm xuống nền xi măng, rồi loang ra thứ mùi tử khí nồng nặc, cả xóm không thể chịu nổi. Người ta xôn xao bàn tán, có người quả quyết: “Dưới đó có xác chết!”
Chính quyền xã nhận tin báo, công an huyện lập tức vào cuộc. Cuộc khám nghiệm hiện trường khiến ai nấy rùng mình: dưới lớp nền xi măng, một thi thể đang phân hủy – được xác định là ông Hải.
Sự thật phơi bày. Nguyệt và Tú bị bắt ngay trong đêm.
Tại cơ quan điều tra, ban đầu Nguyệt một mực chối tội, đổ rằng chồng bỏ đi. Nhưng trước chứng cứ không thể chối cãi, bà ta bật khóc, khai nhận toàn bộ. Tú thì cúi gằm mặt, giọng lạc đi:
– Tôi chỉ vì tiền, vì ham muốn. Giờ ân hận cũng muộn rồi…
Câu chuyện gây chấn động cả vùng quê vốn yên bình. Người ta không thể tin nổi, một người phụ nữ từng được coi là hiền lành, tần tảo, lại có thể ra tay độc ác đến thế, chôn chồng ngay dưới chuồng gà – nơi bà ta vẫn vô cảm bước lên mỗi sáng.
Ngày tòa tuyên án, căn phòng xử chật kín người. Không một ai còn nhìn Nguyệt như trước. Trong tiếng nấc nghẹn, bà ta bị tuyên mức án cao nhất: tử hình. Còn Tú, với vai trò đồng phạm, cũng lĩnh án chung thân.
Người làng ra về, ai nấy đều lắc đầu xót xa. Một người đàn ông cả đời hiền lành, chăm chỉ, cuối cùng lại bị chính người đầu gối tay ấp phản bội, sát hại dã man.
Câu chuyện để lại nhiều suy ngẫm cay đắng. Tham vọng, dục vọng và sự vô tâm có thể biến một con người thành quỷ dữ. Người ta có thể che giấu tội ác trong một thời gian, nhưng công lý cuối cùng vẫn phơi bày.
Đàn gà trong chuồng vẫn gáy mỗi sớm, vẫn đẻ trứng như chưa từng chứng kiến tội ác kinh hoàng. Nhưng những người từng một lần nghe qua câu chuyện này sẽ chẳng bao giờ quên được hình ảnh người đàn bà nhặt trứng trên chính nấm mồ chồng mình.
Một lời nhắc nhở nghiệt ngã: Ác giả ác báo – gieo gì gặt nấy.