Đà Nẵпg: Nữ SιпҺ Vιȇп Năm NҺất Bị Gã Tàι Xế Bếп Xe Đầu Độc…

Đà Nẵпg: Nữ SιпҺ Vιȇп Năm NҺất Bị Gã Tàι Xế Bếп Xe Đầu Độc…

Tiếng còi xe khách vang vọng khắp bến xe trung tâm Đà Nẵng trong buổi chiều nhập nhoạng. Người người hối hả, kẻ tay xách nách mang, người thì vội vã lao lên những chuyến xe cuối ngày. Giữa đám đông hỗn loạn ấy, một cô gái nhỏ bé với chiếc ba lô cũ khoác trên vai đứng lặng lẽ chờ đợi. Đó là Mai, nữ sinh viên năm nhất vừa trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng ở Đà Nẵng.

Mai đến từ một làng chài nghèo ven biển Quảng Ngãi. Lần đầu xa nhà, cô mang theo không chỉ hành trang quần áo, sách vở, mà cả niềm hy vọng của cha mẹ. Họ tin rằng, đứa con gái duy nhất sẽ đổi đời nhờ con chữ. Gương mặt Mai ngây thơ, ánh mắt lấp lánh xen lẫn hồi hộp và lo lắng khi đặt chân đến nơi phố thị rộng lớn này.

Trong khi ấy, cách đó vài chục mét, một gã đàn ông khoác áo tài xế bến xe ngồi vắt vẻo trên ghế nhựa, ánh mắt đảo quanh, chốc chốc dừng lại nơi những người mới đến. Gã tên Hào, ngoài bốn mươi, từng là tài xế đường dài nhưng bị sa thải vì nhiều lần vi phạm. Từ ngày mất việc, hắn bám bến xe làm nghề cò mồi, ăn chặn tiền hoa hồng từ những chuyến xe “dù”. Hào gian xảo, khét tiếng đểu cáng, chuyên lợi dụng những người tỉnh lẻ ngây thơ.

Và rồi ánh mắt hắn dừng lại ở Mai. Cô gái trẻ với dáng vẻ bối rối chính là “con mồi” hoàn hảo.

Mai loay hoay tìm số điện thoại ký túc xá nhưng máy hết pin. Cô không biết phải đi tuyến xe buýt nào. Lúc ấy, Hào tiến lại gần, giọng ngọt ngào:
– Em tìm xe đi đâu? Anh làm tài xế ở đây, biết hết tuyến đường, để anh giúp.

Mai thoáng bối rối, nhưng trong cảnh xa lạ, lời nói của gã đàn ông to khỏe lại khiến cô thấy yên tâm phần nào. Cô ngập ngừng nói địa chỉ. Hào nở nụ cười khó đoán:
– Trời sắp tối rồi, chờ xe buýt thì lâu lắm. Thôi để anh chở đi, vừa nhanh vừa rẻ.

Mai chần chừ. Cô nhớ lời mẹ dặn “đừng tin người lạ”, nhưng nhìn quanh chẳng biết hỏi ai, cuối cùng đành gật đầu.

Chiếc xe con màu bạc nổ máy, lao ra khỏi bến. Mai ngồi ghế phụ, lòng vẫn còn hồi hộp. Hào trò chuyện cởi mở, giả vờ hỏi han chuyện học hành, khiến cô bớt lo lắng. Nhưng trong mắt gã, sự háo hức đáng thương của một cô gái tỉnh lẻ chỉ làm hắn thêm hứng thú.

Đi được nửa đường, Hào dừng xe ở một quán nước ven đường, lấy cớ mời Mai chai nước ngọt. Mai lịch sự nhận lời. Chỉ ít phút sau khi uống, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt mờ dần. Mai chưa kịp phản ứng thì Hào đã lái xe đi tiếp, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểm độc.

Cô gái trẻ chìm vào mê man, không hề biết rằng mình đang rơi vào bẫy của một kẻ thủ ác.

Đêm ấy, tại một nhà nghỉ hẻo lánh ngoại ô, người ta nghe tiếng động lạ, nhưng không ai để tâm. Hào đã biến nơi đó thành địa ngục cho cô sinh viên năm nhất. Mai vùng vẫy yếu ớt nhưng vô vọng. Sau tất cả, hắn bỏ mặc cô trong tình trạng kiệt sức rồi thản nhiên rời đi, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trôi qua êm thấm như bao lần hắn từng ra tay với những nạn nhân khác.

Nhưng Hào đã lầm.

Mai được một người phụ nữ bán hàng rong gần đó phát hiện trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Ngay lập tức, bà đưa cô đến bệnh viện. Khi tỉnh lại, Mai bật khóc nức nở, kể lại mọi chuyện cho công an. Bằng lời khai và những chứng cứ thu thập được, lực lượng chức năng nhanh chóng lần ra dấu vết của gã tài xế Hào.

Chỉ sau 48 giờ, hắn bị bắt giữ ngay tại bến xe nơi từng rình rập con mồi. Trước bằng chứng rõ ràng, Hào cúi đầu thừa nhận tội ác.

Câu chuyện về nữ sinh năm nhất bị đầu độc ở bến xe nhanh chóng lan khắp Đà Nẵng, khiến dư luận bàng hoàng, phẫn nộ. Người ta thương xót cho một cô gái mới chập chững vào đời đã phải hứng chịu bi kịch khủng khiếp. Và cũng căm phẫn trước sự tàn độc của gã đàn ông vốn coi bến xe như nơi săn mồi.

Ngày ra tòa, Mai ngồi co ro ở hàng ghế nhân chứng, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy nghị lực. Khi chủ tọa hỏi có muốn nói gì không, cô run run đứng dậy:
– Con chỉ mong không ai khác rơi vào cảnh như con. Con muốn những kẻ như hắn phải bị trừng phạt để mọi người, nhất là những bạn nữ sinh xa nhà, không còn sợ hãi khi bước chân ra bến xe nữa.

Tiếng vỗ tay vang lên trong phiên tòa, hòa cùng nước mắt xót xa của nhiều người có mặt.

Cuối cùng, bản án nghiêm khắc được tuyên: Hào phải trả giá cho tội ác của mình bằng mức án cao nhất.

Sau vụ việc, ngôi trường nơi Mai theo học đã lập hẳn một chương trình “Bảo vệ nữ sinh xa nhà”, liên kết với công an thành phố, nhằm cảnh báo sinh viên mới nhập học về những nguy hiểm tiềm ẩn nơi bến xe, nhà ga. Mai dần vượt qua cú sốc, tiếp tục con đường học tập, quyết tâm trở thành luật sư để giúp đỡ những người yếu thế.

Câu chuyện không chỉ là lời cảnh tỉnh cho các bạn trẻ khi bước chân ra thành phố, mà còn là hồi chuông báo động về tội phạm ẩn nấp trong đời sống thường nhật. Nhiều khi, nguy hiểm đến từ những nụ cười tưởng như thân thiện, từ những lời đề nghị giúp đỡ tưởng như vô hại.

Đối diện với cái ác, không phải lúc nào chúng ta cũng chống đỡ kịp, nhưng sự tỉnh táo, cảnh giác có thể cứu mạng mình. Và trên hết, công lý vẫn luôn hiện hữu – để trả lại sự bình yên cho những mảnh đời vô tội.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!