CҺị Dȃu Và Em CҺồпg L.oạп L.uȃп Ấm Mưu Lȇп Kế HoạcҺ Gιết Ngườι CҺồпg….

CҺị Dȃu Và Em CҺồпg L.oạп L.uȃп Ấm Mưu Lȇп Kế HoạcҺ Gιết Ngườι CҺồпg….

Tiếng gió đêm rít qua khe cửa gỗ mục nát khiến căn nhà ba gian ở ngoại ô như thêm phần rờn rợn. Bên trong, ngọn đèn dầu leo lét soi bóng một người đàn ông gầy gò đang nằm ngủ say sau ngày lao động mệt nhọc. Anh tên Lâm, ngoài ba mươi, hiền lành, chất phác, cả đời chỉ biết làm lụng nuôi vợ và đứa em trai còn đang học dở dang.

Ít ai ngờ rằng, trong chính căn nhà ấy, một âm mưu tàn độc đã nhen nhóm – âm mưu do hai người mà Lâm tin tưởng nhất dựng nên: người vợ tên Thảo, và cậu em trai Minh.

Đêm ấy, trong buồng bếp, Thảo và Minh ngồi đối diện nhau, thì thầm những lời mà nếu ai nghe thấy hẳn sẽ chết lặng. Bàn tay Minh run run đặt lên bàn tay chị dâu, ánh mắt vừa loạn loạn, vừa say đắm. Thảo không gạt đi, ngược lại còn nắm chặt hơn, giọng rít qua kẽ răng:
– Chỉ khi nào anh Lâm không còn, chúng ta mới có thể ở bên nhau đường đường chính chính.

Câu nói ấy như mũi dao xoáy sâu vào số phận của người đàn ông đang yên giấc trong buồng bên kia.


Cuộc hôn nhân giữa Lâm và Thảo vốn không bắt đầu từ tình yêu. Thảo lấy Lâm khi còn rất trẻ, đơn giản vì gia đình mai mối. Lâm hiền lành, chịu khó, nhưng lại ít nói, khô khan. Thảo, một cô gái nhiều mơ ước, nhanh chóng cảm thấy ngột ngạt trong mái nhà nghèo túng.

Khi Minh – em trai của Lâm – tròn mười chín tuổi, thi trượt đại học rồi quay về sống cùng anh chị, bi kịch bắt đầu. Minh vốn ít học, tính khí bồng bột, lại sớm nhận thấy sự hờ hững trong cuộc hôn nhân của anh trai. Những lần va chạm nhỏ trong gia đình vô tình khiến Thảo và Minh gần nhau hơn. Ban đầu chỉ là những ánh nhìn len lén, vài lời hỏi han. Nhưng dần dần, sự cấm kỵ lại biến thành thứ men say nguy hiểm.

Trong khi Lâm vẫn hồn nhiên tin rằng vợ và em trai hòa thuận, thì sau lưng anh, hai người đã rơi vào vòng xoáy tội lỗi.


Mối quan hệ vụng trộm ấy chẳng bao lâu bị nỗi sợ lộ tẩy bao phủ. Thảo sợ chồng phát hiện, còn Minh sợ bị người đời khinh bỉ. Và rồi, sự sợ hãi ấy lại hóa thành ý nghĩ điên rồ: loại bỏ Lâm.

Thảo chính là người gieo hạt giống độc ác. Một lần trong lúc thì thầm, cô nói:
– Nếu không có anh Lâm, em với chị có thể bỏ đi nơi khác, bắt đầu lại từ đầu.

Minh sững người, nhưng rồi trong đôi mắt non trẻ lại lóe lên tia sáng mù quáng. Những cuộc bàn bạc sau đó ngày càng cụ thể hơn. Họ chọn một buổi tối khi Lâm trở về từ ruộng trong tình trạng mệt nhoài, say xỉn vì uống rượu với bạn.


Kế hoạch diễn ra trong một đêm mưa. Lâm trở về, ướt sũng, vừa đặt nón xuống đã loạng choạng ngồi phịch xuống phản. Thảo giả vờ quan tâm, rót cho chồng chén nước đã bỏ sẵn thuốc ngủ. Vài phút sau, Lâm gục xuống, thở nặng nhọc.

Trong ánh đèn dầu chập chờn, Minh run rẩy cầm đoạn dây thừng. Thảo đứng cạnh, đôi mắt rực sáng vừa sợ hãi vừa lạnh lùng. Cái chết đến với Lâm nhanh chóng, không một lời trăn trối.

Thi thể anh được hai kẻ thủ ác lặng lẽ chôn vội sau vườn, dưới gốc cây xoài già. Cơn mưa lớn trong đêm như muốn xóa đi dấu vết, nhưng không thể xóa sạch tội ác mà đất trời đã chứng kiến.


Những ngày sau đó, Thảo và Minh viện cớ rằng Lâm bỏ đi xa làm thuê. Ban đầu, hàng xóm không mấy nghi ngờ, vì Lâm vốn hiền lành, ít giao tiếp. Nhưng dần dần, sự vắng mặt quá lâu cùng với thái độ bình thản đến lạ lùng của Thảo khiến nhiều người xì xào.

Đặc biệt, một bà hàng xóm thân thiết kể rằng đã nhiều lần thấy Thảo và Minh lén lút đi cùng nhau lúc đêm muộn. Những lời đồn đoán nhanh chóng đến tai gia đình họ hàng. Mẹ của Lâm, một người đàn bà già yếu, bắt đầu gặng hỏi. Mỗi lần như vậy, Thảo lại gắt gỏng, còn Minh tìm cách lảng tránh.


Sự thật chỉ vỡ lở khi mùa nắng đến, mùi hôi nồng nặc bốc lên từ phía gốc xoài sau vườn. Hàng xóm hoảng hốt báo chính quyền. Khi công an đào lên, tất cả chết lặng: dưới lớp đất ẩm là thi thể phân hủy của Lâm, vẫn còn dấu vết sợi dây thừng quanh cổ.

Tin tức lan ra như lửa cháy đồng. Cả làng rúng động. Người ta không tin nổi đôi vợ chồng trẻ và cậu em trai hiền lành lại có thể nhẫn tâm đến thế.

Tại cơ quan điều tra, Thảo và Minh ban đầu chối tội. Nhưng trước chứng cứ rõ ràng, họ gục ngã, thú nhận toàn bộ. Những lời khai khiến điều tra viên cũng rùng mình: tất cả bắt nguồn từ mối quan hệ trái luân thường, rồi biến thành âm mưu giết người để thỏa mãn dục vọng.


Ngày tòa xét xử, căn phòng đông nghẹt người. Thảo mặc áo phạm nhân, gương mặt phờ phạc nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng. Minh, tuổi đời còn quá trẻ, ngồi cúi gằm, run rẩy. Khi nghe vị chủ tọa nhắc lại chi tiết tội ác, cả khán phòng rúng động.

Bản án cuối cùng: Thảo lĩnh án tử hình, Minh do tuổi còn trẻ, nhận án tù chung thân.

Trong tiếng nấc nghẹn của mẹ già, nhiều người bật khóc. Không phải khóc thương cho kẻ ác, mà khóc cho số phận người con trai hiền lành bị chính vợ và em ruột phản bội.


Câu chuyện trở thành lời cảnh tỉnh chua chát. Nó cho thấy lòng tham và dục vọng có thể đẩy con người trượt dài đến bờ vực tội ác. Sự phản bội không chỉ phá nát một gia đình, mà còn để lại vết thương nhức nhối cho cả cộng đồng.

Người ta vẫn thường nhắc nhau: “Trong cái ác luôn có bóng dáng của những ước muốn ích kỷ, mù quáng.” Và cuối cùng, công lý vẫn đến, dù muộn.

Mỗi khi đi ngang qua căn nhà cũ của Lâm, người làng lại rùng mình. Tiếng gió lùa qua gốc xoài già như còn vang vọng lời oán trách của người đàn ông xấu số, và như lời nhắc nhở nghiệt ngã: đừng bao giờ để dục vọng che mờ lương tri.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!