“Rúпg ƌộпg Bếп Tre: Quáп Ьúп rιȇu pҺa trộп tҺịt пgườι troпg gιò Һeo và sự tҺật kιпҺ Һoàпg pҺía sau…”
Con hẻm nhỏ nằm sát bờ kênh thuộc thị trấn Châu Thành (Bến Tre) vốn nổi tiếng vì có một quán bún riêu đông khách lạ thường. Sáng nào, từ 5 giờ, người ta cũng đã thấy trước cửa quán “ Bà Hường” chen chúc khách chờ. Tô bún riêu ở đây nóng hổi, nước lèo đỏ au, thơm ngọt, giò heo trắng ngần cắn vào mềm rục. Ai ăn một lần cũng tấm tắc khen ngon. Người dân vẫn nói đùa: “Ăn bún Bà Hường rồi ghiền, bỏ cũng không đặng.”
Thế nhưng, một sự thật rùng rợn đang âm thầm ẩn giấu sau những nồi nước lèo nghi ngút khói ấy. Một bí mật mà khi bị vạch trần, đã khiến cả Bến Tre rúng động, người ta bỏ ăn mấy ngày liền vì ám ảnh.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi sáng oi bức đầu tháng Tám. Chị Lan, một khách quen, sau khi ăn tô bún ở quán Bà Hường thì về nhà nôn thốc nôn tháo. Cứ ngỡ do thời tiết, nhưng đến trưa, nhiều người cùng ăn sáng tại quán cũng gặp triệu chứng tương tự: đau bụng dữ dội, buồn nôn, người lả đi. Tin đồn quán bún bị “tẩy chay” lan ra, song nhiều khách vẫn không tin, vì bấy lâu nay Bà Hường bán hàng uy tín, sạch sẽ.
Chính quyền địa phương quyết định cho đoàn kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm đến lấy mẫu. Những gì phát hiện từ phòng bếp chật hẹp sau quán đã khiến cả đoàn lạnh sống lưng: trong tủ đông, ngoài giò heo còn có những tảng thịt lạ, màu sắc khác biệt. Giám định bước đầu cho thấy, trong số đó có mô người.
Tin tức lan nhanh như lửa cháy. Cả thị trấn hoang mang, không ai dám tin vào tai mình. Người ta ùn ùn kéo đến quán, nhìn vào nồi nước lèo đỏ au kia mà rùng mình.
Công an lập tức phong tỏa, đưa Bà Hường – chủ quán – cùng con trai út tên Tài về trụ sở để điều tra. Ban đầu, Bà Hường gào khóc, nói rằng không hề biết, chỉ bán bún như mấy chục năm nay. Nhưng ánh mắt lảng tránh của Tài khiến điều tra viên chú ý.
Sau nhiều giờ đấu trí, Tài gục đầu thừa nhận sự thật kinh hoàng: chính hắn đã lén lút trộn thịt người vào nồi bún, và mẹ hắn cũng biết nhưng nhắm mắt làm ngơ.
Tài từng là một thanh niên có tương lai. Học hết cấp ba, hắn thi rớt đại học, rồi bỏ nhà theo bạn bè ăn chơi. Cờ bạc, cá độ khiến hắn nợ nần chồng chất. Về nhà, Tài hay cãi vã với mẹ. Bà Hường chỉ biết thở dài, vừa trách mắng vừa thương con.
Rồi một lần, trong cơn túng quẫn, Tài tham gia cùng nhóm bạn đi cướp. Cuộc ẩu đả khiến một người đàn ông vô tội thiệt mạng. Hoảng loạn, Tài cùng đồng bọn tìm cách phi tang xác. Trong giây phút mù quáng, hắn nghĩ ngay đến… quán bún của mẹ.
Đêm đó, khi Bà Hường đã ngủ, Tài lén đưa thi thể về, xẻ từng phần, cho vào tủ đông. Hắn tính sau khi chia nhỏ, sẽ trộn vào thịt giò heo, không ai phát hiện.
Khi bị hỏi tại sao làm điều ác như vậy, Tài cúi gằm mặt:
– Con sợ bị bắt, sợ mọi người biết. Chỉ nghĩ giấu đi, ai ngờ càng lún sâu…
Bà Hường ban đầu khai không hề hay biết, nhưng sau đó bị lật tẩy: trong nhiều lần chuẩn bị hàng, bà đã thấy những thớ thịt lạ. Bà nghi ngờ, nhưng vì sợ con vướng vòng lao lý, nên bà cắn răng im lặng. Thậm chí, khi thấy quán ngày càng đông khách nhờ nước lèo “ngọt khác thường”, bà lại tự ru ngủ mình rằng “chắc chỉ là thịt rừng hiếm”.
Nhưng làm sao có thể dối lòng mãi?
Đêm hôm trước khi bị bắt, Bà Hường đã không ngủ được, lẩm bẩm trong nước mắt: “Chắc rồi cũng có ngày bị trời phạt.”
Cuộc điều tra mở rộng. Từ lời khai của Tài, công an phát hiện không chỉ một, mà ít nhất ba nạn nhân đã biến mất trong khoảng thời gian hắn gây án. Tất cả đều là những người làm thuê xa quê, không ai thân thích, bị hắn nhắm vào để dễ phi tang.
Cả Bến Tre bàng hoàng. Người ta nghĩ đến những bữa sáng 10 ngàn đồng mình từng ăn ngon lành, mà sống lưng lạnh toát. Nhiều người bị ám ảnh đến mức nghe mùi nước lèo cũng buồn nôn.
Ngày phiên tòa diễn ra, phòng xử chật kín. Bà Hường mặc áo tù, mái tóc bạc rối bời, gương mặt khắc khổ, đôi mắt đẫm lệ. Tài – con trai bà – bị còng tay, mặt cúi gằm. Cả hai đứng trước vành móng ngựa, nghe cáo trạng rùng rợn được đọc lên.
Không ai còn nhận ra Bà Hường hiền hậu bán bún ngày nào, hay chàng trai từng được kỳ vọng. Tất cả chỉ thấy hai con người bị cuốn vào vòng xoáy của tội ác và sự im lặng đồng lõa.
Cuối cùng, Tài nhận án tử hình, Bà Hường lãnh án chung thân vì tội che giấu.
Khi bản án tuyên xong, nhiều người bật khóc. Không phải khóc thương cho kẻ tội đồ, mà khóc vì niềm tin bị phản bội. Người ta từng gửi gắm sự bình dị của buổi sáng vào tô bún riêu thơm phức, nào ngờ lại phải mang ám ảnh suốt đời.
Sau này, quán bún Bà Hường bị dỡ bỏ, khu đất để hoang. Người dân đi ngang vẫn rùng mình, nhắc nhau rằng: “Đói mấy cũng phải giữ nhân tính. Ác giả, ác báo – sớm muộn cũng lộ.”
Thông điệp
Câu chuyện “quán bún riêu thịt người” ở Bến Tre không chỉ gây rúng động vì sự rùng rợn, mà còn nhắc nhở về bi kịch gia đình khi một đứa con sa ngã, và sự yếu đuối của một người mẹ khi chọn cách bao che thay vì ngăn chặn.
Tội ác có thể bị che giấu dưới lớp nước lèo đỏ au, dưới vẻ bình dị của quán ăn quen thuộc, nhưng công lý và sự thật không bao giờ bị chôn vùi mãi.
LƯU Ý : Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu, không dựa trên bất kỳ sự kiện hay cá nhân có thật. Mục tiêu: khai thác tâm lý, góc khuất xã hội để truyền tải thông điệp nhân văn, cảnh báo về những bi kịch ẩn sau cuộc sống thường ngày. Chúng tôi không ủng hộ mọi định kiến vùng miền, giới tính, tôn giáo hay tầng lớp. Hãy đón nhận bằng sự thấu hiểu – không phải định kiến.