“Ngườι ƌẹp Ьáп Һoa quả cҺợ Loпg Bιȇп Ьị sát Һạι và cáι cҺết ƌầү Ьí ẩп…”

“Ngườι ƌẹp Ьáп Һoa quả cҺợ Loпg Bιȇп Ьị sát Һạι và cáι cҺết ƌầү Ьí ẩп…”

Chợ Long Biên về đêm chẳng bao giờ ngủ. Khi thành phố dần lắng lại, thì ở nơi đây, ánh đèn vàng lại hắt bóng lên những sạp hàng đầy ắp rau củ, hoa quả. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng bánh xe kéo nghiến lên nền xi măng ướt át, mùi thơm của trái cây chín quyện lẫn mùi mồ hôi, tất cả tạo nên một bức tranh náo nhiệt nhưng cũng đầy nhọc nhằn.

Giữa khung cảnh ồn ào ấy, có một cô gái nổi bật đến mức khó ai không để mắt. Người ta gọi cô là Hạnh – “người đẹp bán hoa quả” của chợ Long Biên. Hạnh mới ngoài hai mươi, gương mặt sáng, nụ cười dịu dàng, dáng người thon gọn. Cô bán hàng phụ mẹ từ nhỏ, từng bị trêu ghẹo rằng “xinh thế này sao lại đứng chợ”. Nhưng Hạnh chỉ cười, bảo:
– Người ta làm nghề nào cũng quý, miễn là chân chính.

Chính cái duyên ấy khiến sạp hoa quả của mẹ con Hạnh lúc nào cũng đông khách. Nhiều đàn ông đi chợ đêm chỉ để được ghé mua vài quả cam, quả táo rồi nhìn nụ cười cô gái trẻ. Cũng chính điều đó, Hạnh không biết mình đã lọt vào ánh mắt thèm khát của những kẻ nguy hiểm.

Một buổi sớm tinh mơ, khi những chuyến xe hàng từ các tỉnh đổ về, người ta phát hiện sạp hoa quả của Hạnh không mở cửa như thường lệ. Gọi mãi không thấy, vài người hàng xóm vội chạy sang nhà trọ nơi Hạnh thuê. Cánh cửa khép hờ, bên trong tối om. Khi đẩy cửa vào, cảnh tượng khiến ai cũng chết lặng: Hạnh nằm bất động trên giường, toàn thân tím tái, xung quanh có dấu vết giằng co.

Cả khu chợ rúng động. Tin “người đẹp bán hoa quả” bị sát hại lan đi trong chớp mắt. Những gương mặt quen thuộc hằng ngày tấp nập mua bán giờ bàng hoàng, không ai tin cô gái hiền lành ấy lại ra đi trong tình cảnh như vậy.

Công an quận lập tức phong tỏa hiện trường. Từ những dấu vết thu thập được, họ khẳng định đây là một vụ án mạng có chủ đích, chứ không phải tai nạn. Nhưng ai là kẻ ra tay? Động cơ là gì?

Hạnh vốn sống kín đáo. Ngoài thời gian ở chợ, cô chỉ quanh quẩn với mẹ và vài người bạn thân. Cô không vướng nợ nần, không có thù oán. Người ta càng khó hiểu hơn khi trong phòng không mất tiền bạc, tài sản. Thứ duy nhất biến mất là chiếc điện thoại cá nhân.

Nhóm điều tra rà soát lại các mối quan hệ. Một cái tên nổi bật lên: Hoàn, chủ một sạp hàng hoa quả lớn, cùng khu chợ. Hoàn hơn Hạnh gần chục tuổi, từng nhiều lần ngỏ ý muốn “chăm lo” cho cô. Nhưng Hạnh luôn từ chối, giữ khoảng cách. Những người bạn của Hạnh kể, có lần Hoàn đã tức giận quát:
– Cô tưởng mình ngon lắm à? Đừng để tôi nổi điên!

Tuy nhiên, khi bị triệu tập, Hoàn có bằng chứng ngoại phạm: đêm xảy ra án mạng, hắn đang nhập hàng ở bến xe. Công an buộc phải thả về, nhưng vẫn đưa vào diện nghi vấn.


Trong khi điều tra bế tắc, một manh mối xuất hiện từ… chính chú chó nhỏ mà Hạnh nuôi. Khi được đưa về trụ sở cùng tang vật, con chó con liên tục sủa dữ dội mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông: Sơn, tài xế xe tải chở hoa quả thuê cho nhiều tiểu thương.

Điều tra viên lập tức khoanh vùng. Sơn vốn tính cộc cằn, từng có tiền sự trộm cắp. Khi được mời lên làm việc, hắn tỏ ra bình thản, nhưng đôi mắt láo liên. Đến khi bị chất vấn về chiếc điện thoại mất tích, hắn bắt đầu run rẩy. Quả nhiên, khi khám xét nhà hắn, công an phát hiện chiếc điện thoại của Hạnh bị giấu trong tủ quần áo.


Trước chứng cứ không thể chối cãi, Sơn cúi đầu khai nhận. Đêm đó, hắn chở hàng về khuya, tình cờ thấy Hạnh đi bộ từ chợ về nhà trọ. Trong men rượu, hắn nảy sinh dục vọng, bám theo. Khi Hạnh phản kháng quyết liệt, hắn nổi thú tính, bóp cổ đến chết. Hốt hoảng, hắn lấy điện thoại rồi bỏ trốn, nghĩ rằng sẽ không ai biết.

Nghe lời khai, cả khu chợ phẫn nộ. Người ta càng phẫn nộ hơn khi nghĩ đến Hạnh – cô gái hiền lành, chỉ vì không chịu nhún nhường trước kẻ xấu mà mất mạng oan uổng.


Ngày phiên tòa xét xử, căn phòng đông nghẹt. Mẹ Hạnh, gương mặt hốc hác, ôm di ảnh con run rẩy bước vào. Bà không khóc thành tiếng, chỉ nhìn thẳng vào hung thủ và nói:
– Con gái tôi hiền lành, cả đời chưa làm hại ai. Sao cậu nỡ…?

Không khí nặng nề bao trùm. Bản án tử hình được tuyên dành cho Sơn. Dù hình phạt nghiêm khắc, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, chẳng gì bù đắp được mạng sống của cô gái trẻ.


Sau vụ án, chợ Long Biên vẫn tấp nập, nhưng mỗi khi nhắc đến Hạnh, ai nấy đều lặng người. Người ta nhớ đến nụ cười trong veo, nhớ đến lời cô từng nói: “Làm nghề nào cũng quý, miễn là chân chính.”

Cái chết của Hạnh trở thành lời cảnh tỉnh cho nhiều cô gái trẻ: giữa nơi đông đúc tưởng như an toàn, vẫn có những hiểm nguy rình rập. Sự cảnh giác và những biện pháp bảo vệ bản thân luôn cần thiết.

Nhưng hơn cả, câu chuyện ấy còn nhắc nhở rằng: công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ đến. Và cái ác, dù tinh vi đến đâu, cũng không thoát khỏi ánh sáng của sự thật.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!