Anh trai tôi mới được thăng chức, cả nhà chưa kịp mừng thì chị dâu đã vênh váo như thể làm “bà quan”. Ngày đầu mua ô tô về, chị chẳng thèm quan tâm ai, ngang nhiên đỗ chình ình giữa ngõ, đến mức hàng xóm muốn ra ngoài cũng phải đánh vòng
Cả xóm xì xào, có người nhắc nhở khéo, chị liền hất mặt cười khẩy:
– “Xe tôi mua tiền tươi, đỗ đâu là quyền của tôi, ai ý kiến thì tự mà đi đường khác.”
Tin đến tai chính quyền, mấy anh cán bộ xã xuống nhắc nhở. Ai ngờ chị dâu lại chống nạnh, thách thức:
– “Đường này nhà chồng tôi làm chủ bao nhiêu năm, các anh có ngon thì cứ thử lập biên bản xem.”
Cả ngõ hôm đó nổ tung vì độ hống hách.
Nhưng đời không như mơ. Chỉ đúng 1 ngày sau, khi còn đang phởn phơ với cái xe mới, anh trai tôi về nhà, mặt cắt không còn giọt máu. Trên tay anh run run là quyết định điều chuyển công tác khẩn cấp – từ vị trí lãnh đạo mới ngồi chưa ấm chỗ, anh bị giáng xuống một chỗ hẻo lánh, không còn quyền lực gì.
Nguyên nhân? Đơn thư phản ánh gửi thẳng lên cấp trên, kèm theo clip chị dâu vỗ ngực xưng oai, thách thức chính quyền.
Anh tôi chỉ biết ngồi chết lặng, còn chị dâu thì tái mét, miệng lắp bắp chẳng thốt nổi câu nào. Cả ngõ nhìn cảnh ấy, chỉ thở dài:
– “Người có chức có quyền thì phải biết giữ, nhưng gặp vợ hống hách thế này, chưa kịp hưởng đã mang nhục cả đời.”