CҺấп ƌộпg NιпҺ BìпҺ: Vợ cùпg пgườι làm cȏпg sát Һạι cҺồпg rồι пấu tҺàпҺ cám lợп ƌể pҺι taпg

CҺấп ƌộпg NιпҺ BìпҺ: Vợ cùпg пgườι làm cȏпg sát Һạι cҺồпg rồι пấu tҺàпҺ cám lợп ƌể pҺι taпg

Trời tháng Sáu, nắng như đổ lửa xuống miền quê Ninh Bình. Trong cái oi nồng của buổi trưa, con đường đất dẫn vào trang trại lợn của gia đình ông Đặng Văn Hòa vẫn vắng lặng như bao ngày. Không ai biết rằng, chỉ vài bước chân phía sau căn nhà cấp bốn kia, một tội ác rợn người đã diễn ra – một tội ác mà ngay cả những điều tra viên nhiều năm trong nghề cũng phải thừa nhận: “Đây là vụ án man rợ nhất mà chúng tôi từng chứng kiến.”


Ông Hòa năm nay đã ngoài năm mươi, là chủ một trang trại chăn nuôi lớn nhất xã. Từ hai bàn tay trắng, ông gây dựng cơ ngơi đáng mơ ước: hàng trăm con lợn, vài mẫu đất trồng ngô, một căn nhà khang trang. Nhưng phía sau sự thành công ấy lại là một gia đình không mấy hạnh phúc.

Vợ ông, bà Nguyệt, trẻ hơn chồng gần mười tuổi, vốn xuất thân từ vùng khác. Cuộc hôn nhân giữa họ chẳng xuất phát từ tình yêu, mà là sự sắp đặt của hai gia đình. Nhiều năm sống chung, ông Hòa càng ngày càng nhận ra khoảng cách giữa hai người. Nguyệt lạnh nhạt, khô khan, luôn tìm cách tránh né chồng. Còn ông Hòa, vì mải mê làm ăn, ít khi để ý tới cảm xúc của vợ.

Những mâu thuẫn nhỏ dần tích tụ, rồi chuyển thành hố sâu ngăn cách. Và rồi, điều mà ông Hòa không bao giờ ngờ tới đã xảy ra: vợ ông ngoại tình với chính người làm thuê trong trang trại.


Lợi, người đàn ông được thuê về phụ chăm sóc đàn lợn, mới ngoài ba mươi, dáng người rắn rỏi, ăn nói bặt thiệp. Ban đầu, ông Hòa rất quý anh ta, coi như em trai trong nhà. Nhưng chính sự tin tưởng ấy đã mở đường cho mối quan hệ vụng trộm giữa Lợi và Nguyệt.

Ban đầu chỉ là những ánh nhìn lén lút, vài câu chuyện thầm thì, rồi thành những buổi tối lén hẹn hò trong chuồng lợn khi ông Hòa vắng nhà. Cả hai chìm sâu trong cơn say trái cấm và bắt đầu mơ về một tương lai không có người chồng già nua vướng víu.

Một đêm mưa lớn, khi nằm bên nhau, Lợi thì thầm vào tai Nguyệt:
– Chỉ cần ông ta biến mất, chúng ta sẽ có tất cả.

Nguyệt im lặng. Nhưng ánh mắt cô lúc ấy – ánh mắt của người phụ nữ đã dấn quá sâu – không còn là ánh mắt của sự do dự nữa.


Âm mưu bắt đầu hình thành. Họ biết rằng ông Hòa có thói quen uống rượu mỗi tối sau khi kiểm tra chuồng lợn. Kế hoạch được vạch ra: bỏ thuốc mê vào rượu, rồi ra tay khi ông ta bất tỉnh.

Tối ngày 14 tháng 6, khi mưa vẫn rả rích ngoài hiên, Nguyệt rót cho chồng chén rượu như thường lệ. Ông Hòa không nghi ngờ gì, uống cạn. Chỉ ít phút sau, ông gục xuống bàn, không còn biết gì.

Lợi từ trong chuồng lợn bước ra, tay cầm đoạn sắt đã chuẩn bị sẵn. Không chần chừ, hắn giáng liên tiếp vào đầu người đàn ông đang bất tỉnh. Máu văng tung tóe khắp nền gạch. Ông Hòa chỉ kịp ú ớ vài tiếng rồi gục xuống, tắt thở.

Hai kẻ thủ ác nhìn nhau, im lặng vài giây. Rồi Nguyệt lạnh lùng nói:
– Giờ thì phi tang thôi.


Chúng không dừng lại ở việc chôn xác. Trong đầu Nguyệt lóe lên một ý nghĩ điên rồ: nếu thi thể bị nấu chín và trộn vào cám lợn, chẳng ai có thể tìm thấy dấu vết.

Cả đêm hôm đó, hai con người mất nhân tính vật lộn với xác chết. Họ chặt xác thành từng phần, cho vào nồi lớn chuyên dùng để nấu cám. Hơi nước bốc lên nghi ngút, mùi khét nồng nặc len lỏi khắp căn bếp. Những phần còn lại sau đó được trộn vào cám và đổ xuống máng ăn.

Sáng hôm sau, đàn lợn vẫn ăn như mọi ngày, không biết rằng chúng đang ăn… chính chủ nhân của mình.


Sau khi phi tang, Nguyệt báo với công an xã rằng chồng mình đã bỏ đi từ tối qua, có thể về quê bạn nhậu. Câu chuyện nghe có vẻ hợp lý, nhưng chỉ vài ngày sau, người thân của ông Hòa bắt đầu nghi ngờ. Một người sống kỷ luật như ông không bao giờ rời nhà mà không mang theo điện thoại, ví tiền – cả hai đều vẫn nằm trong tủ.

Lạ lùng hơn, hàng xóm kể rằng đêm xảy ra vụ mất tích, họ nghe tiếng động lớn trong nhà. Khi hỏi, Nguyệt chỉ đáp qua loa “lợn nái đẻ, náo loạn tí thôi.”

Công an quyết định vào cuộc. Tại trang trại, họ phát hiện một số điểm khả nghi: nền bếp có dấu vết chùi rửa máu, trong chuồng lợn có những mẩu xương lạ bị vứt lẫn vào rác. Mẫu xét nghiệm ADN nhanh chóng xác nhận: đó là xương người.


Ngày 21 tháng 6, Nguyệt và Lợi bị bắt. Khi bị còng tay, Nguyệt vẫn cố chối:
– Tôi không biết gì, chắc có ai đó vào nhà…

Nhưng trước chứng cứ rõ ràng, cô ta cuối cùng sụp đổ, khai nhận toàn bộ tội ác. Điều tra viên kể lại, khi nghe lại lời khai lạnh lùng của Nguyệt về việc nấu xác chồng để phi tang, cả phòng hỏi cung im phăng phắc. Một điều tra viên đã phải đứng dậy ra ngoài vì không chịu nổi chi tiết man rợ ấy.


Phiên tòa xét xử vụ án được mở vào tháng 12. Phòng xử chật kín người. Nhiều người dân trong vùng đến chỉ để tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đã gây ra tội ác kinh hoàng. Khi chủ tọa đọc bản cáo trạng, ai nấy đều rùng mình.

– Bị cáo Nguyễn Thị Nguyệt và đồng phạm Nguyễn Văn Lợi đã có hành vi giết người có tổ chức, dã man, nhằm chiếm đoạt tài sản và tiếp tục sống chung trái pháp luật…

Cuối cùng, cả hai lĩnh án tử hình.

Mẹ ông Hòa, đã ngoài bảy mươi, ngồi lặng ở cuối phòng xử. Bà không khóc nổi. Bà chỉ lẩm bẩm:
– Con trai tôi cả đời làm lụng, cuối cùng lại chết dưới tay người nó yêu thương nhất.


Vụ án chấn động cả Ninh Bình. Báo chí liên tục đăng tải, người dân bàn tán không ngừng. Có người phẫn nộ, có người hoảng sợ, có người chỉ biết lắc đầu: “Tình yêu biến chất có thể đáng sợ hơn bất kỳ điều gì.”

Ngôi nhà của ông Hòa bị bỏ hoang từ đó. Trang trại từng sầm uất giờ chỉ còn tiếng gió rít qua những chuồng lợn trống trơn. Không ai dám mua lại khu đất ấy, bởi người ta bảo linh hồn của người đàn ông hiền lành vẫn quanh quẩn đâu đây, chưa thể yên nghỉ vì cái chết quá oan nghiệt.


Thông điệp sau vụ án

Câu chuyện đau lòng ở Ninh Bình không chỉ là một tội ác man rợ, mà còn là bài học đắt giá về lòng người. Tham lam, dục vọng và sự phản bội có thể biến những người từng đầu gối tay ấp thành kẻ sát nhân máu lạnh.

Không ai có thể ngờ người vợ hiền lành năm nào lại nhẫn tâm ra tay với chính chồng mình. Không ai tưởng tượng nổi người làm công được tin tưởng lại là kẻ trực tiếp giết chủ. Nhưng sự thật là: tội ác thường bắt đầu bằng những điều nhỏ nhặt – một ánh nhìn, một sự phản bội – rồi lớn dần lên thành bi kịch.

Công lý cuối cùng đã được thực thi. Nhưng nỗi đau mà gia đình ông Hòa phải gánh chịu sẽ không bao giờ phai mờ. Và câu chuyện ấy mãi mãi là lời cảnh tỉnh rùng mình về mặt tối của lòng người: đôi khi, hiểm họa không đến từ kẻ xa lạ, mà từ chính người nằm cạnh ta mỗi đêm.

LƯU Ý : Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu, không dựa trên bất kỳ sự kiện hay cá nhân có thật. Mục tiêu: khai thác tâm lý, góc khuất xã hội để truyền tải thông điệp nhân văn, cảnh báo về những bi kịch ẩn sau cuộc sống thường ngày. Chúng tôi không ủng hộ mọi định kiến vùng miền, giới tính, tôn giáo hay tầng lớp.  Hãy đón nhận bằng sự thấu hiểu – không phải định kiến.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!