Cȏ Y Tá Mớι Tṓt NgҺιệp Đếп KҺám BệпҺ CҺo Ôпg Lão NgҺèo Và Cáι Kết…

Cȏ Y Tá Mớι Tṓt NgҺιệp Đếп KҺám BệпҺ CҺo Ôпg Lão NgҺèo Và Cáι Kết…

Chiều muộn ở một vùng quê nghèo, con đường đất ngoằn ngoèo dẫn vào căn nhà tranh xiêu vẹo. Tiếng ho khục khặc vang lên từng hồi, nặng nề và kéo dài. Bên trong, một ông lão gầy gò nằm co ro trên chiếc giường tre ọp ẹp, mắt nhắm nghiền, hơi thở khó nhọc. Ông sống một mình, không vợ con, cũng chẳng ai thân thích.

Ngày hôm đó, xã có đoàn y tế trẻ mới ra trường về khám bệnh miễn phí cho bà con. Trong số họ, có một cô y tá mới tốt nghiệp – Lan, đôi mắt sáng, gương mặt phúc hậu. Lan không ngờ rằng, chuyến đi đầu tiên trong nghề sẽ đưa cô đến câu chuyện khiến cả đời không quên.

Khi đoàn y tế đến, nhiều người dân trong thôn đã xếp hàng. Nhưng Lan để ý góc xa có một cụ già gầy còm, ngồi lặng lẽ, ánh mắt mệt mỏi. Cô bước đến gần, hỏi han. Ông lão tên , hơn bảy mươi, sống một mình trong căn nhà rách nát.

– “Ông ơi, sao ông không ra khám cùng mọi người?” – Lan hỏi nhẹ nhàng.
– “Ôi, tôi già rồi, khám cũng chẳng để làm gì. Tiền thuốc men đâu mà chữa…” – ông cười gượng, giọng lạc đi.

Câu nói ấy khiến Lan nhói lòng. Cô quyết định xin phép bác sĩ trưởng đoàn để vào tận nhà thăm khám cho ông.

Trong căn nhà lụp xụp, Lan mở túi y tế, đo huyết áp, nghe tim phổi. Ông Tư ho liên tục, dấu hiệu bệnh phổi rõ rệt. Cô ân cần ghi chép, rồi động viên:
– “Ông đừng lo, bệnh của ông vẫn có thể điều trị được. Để cháu xin bác sĩ kê đơn, rồi cháu sẽ tìm cách giúp ông thuốc men.”

Nghe vậy, ông lão xúc động, đôi mắt rưng rưng:
– “Cả đời tôi chưa từng có ai quan tâm thế này… Con cháu người ta còn chẳng buồn ngó ngàng, huống chi người dưng.”

Lan nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy, cảm nhận rõ hơi ấm nhân sinh mà cô từng học trong sách vở: người bệnh không chỉ cần thuốc, mà cần cả tình thương.

Từ hôm ấy, Lan đều đặn ghé thăm ông Tư sau giờ làm. Cô gom góp tiền lương ít ỏi để mua thuốc, mua gạo, thậm chí dọn dẹp căn nhà rách nát. Bà con trong xóm ngạc nhiên:
– “Con bé y tá mới này sao tốt bụng thế? Chẳng họ hàng gì mà chăm ông cụ như cha ruột.”

Nhưng Lan không cần lời khen. Mỗi lần nhìn ông Tư cười hiền, cô cảm thấy nghề mình chọn thật sự có ý nghĩa.

Một chiều, khi Lan đến, ông Tư run run lấy dưới gầm giường ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Ông nói giọng nghẹn ngào:
– “Cô là người duy nhất đối tốt với tôi. Tôi chẳng còn sống bao lâu nữa. Thật ra, tôi từng là bộ đội, có ít giấy tờ và chút tiền tiết kiệm, coi như để lại cho cô, gọi là ơn tri ngộ.”

Lan sững sờ, từ chối:
– “Ông giữ lại đi, con chỉ muốn ông sống khỏe thôi, không cần trả ơn gì cả.”

Ông Tư rưng rưng:
– “Không, cô đã cho tôi thứ quý nhất, đó là sự tử tế. Tôi muốn trao lại niềm tin này cho người xứng đáng.”

Ít tháng sau, bệnh của ông Tư chuyển nặng, ông trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay Lan. Đám tang của ông, không có họ hàng, chỉ có hàng xóm và cô y tá trẻ lo liệu.

Khi chính quyền địa phương mở chiếc hộp gỗ ông để lại, bên trong có một số tiền tiết kiệm và cả tờ giấy ghi chú:
“Người tôi tin tưởng nhất là cô Lan – y tá. Hãy dùng số tiền này để giúp những người nghèo bệnh tật như tôi.”

Câu chuyện nhanh chóng lan truyền, ai nấy đều xúc động. Người ta không chỉ nhớ đến ông lão nghèo cả đời lam lũ, mà còn nhớ đến tấm lòng của cô y tá trẻ đã gieo niềm tin vào những ngày cuối đời của một con người cô độc.

Lan cầm tờ giấy, nước mắt chảy dài. Cô thì thầm:
– “Ông yên tâm, con sẽ làm đúng lời ông dặn.”

Từ đó, Lan cùng đồng nghiệp lập một quỹ nhỏ giúp bệnh nhân nghèo. Mỗi lần làm thiện nguyện, cô lại nhớ đến ông Tư – người đã dạy cô rằng nghề y không chỉ chữa bệnh, mà còn chữa lành tâm hồn.

Câu chuyện khiến nhiều người lặng đi:

  • Với người bệnh, đôi khi một lời hỏi han, một bàn tay nắm lấy còn quý hơn cả thuốc men.

  • Tình người, dù nhỏ bé, cũng có thể làm ấm trái tim đã héo úa cả đời.

  • Và với những người khoác áo blouse trắng, sứ mệnh lớn nhất không chỉ là cứu người, mà còn là giữ cho y đức luôn trong sáng.

Người ta vẫn nhắc đến câu chuyện của cô y tá trẻ và ông lão nghèo như một minh chứng: giữa cuộc sống bộn bề, vẫn còn đó những hạt giống tử tế, làm bừng sáng niềm tin con người.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!