“Bố mẹ đẻ từ quê lên chơi, mang theo bao nhiêu rau sạch, gà sạch… Mẹ chồng chê bẩn, chê hôi liền cấm không cho hai ông bà vào nhà. Thay vì phản ứng lúc đó, tôi âm thầm làm một việc khiến bà tá hỏa…”
Hôm ấy, trời vừa hửng nắng sau mấy ngày mưa, bố mẹ tôi từ quê bắt xe lên thành phố thăm con gái. Họ mang theo nào là gà ta nuôi thả, rổ rau xanh trong vườn, mấy củ khoai, buồng chuối chín… Tất cả đều là sản vật quê nhà, là tấm lòng cha mẹ dành cho con.
Tôi còn chưa kịp mừng rỡ thì đã nghe tiếng mẹ chồng quát lớn ngay ngoài cổng:
– “Mang mấy thứ bẩn thỉu ấy vào làm gì? Nhà tôi ăn toàn đồ siêu thị, sạch sẽ, đảm bảo. Rau cỏ đất cát thế kia, gà vịt thì hôi hám, không ai ăn nổi đâu. Đi về đi, đừng làm bẩn nhà tôi!”
Bố mẹ tôi đứng lặng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Bố lúng túng cầm túi đồ định quay ra, mẹ thì cúi gằm, chẳng nói nổi một lời.
Tim tôi nhói lên như dao cắt, vừa thương cha mẹ, vừa uất nghẹn trước thái độ cay nghiệt của bà. Nhưng thay vì cãi lại, tôi nuốt nước mắt, nắm tay bố mẹ:
– “Thôi, bố mẹ về nhà nghỉ ngơi. Con sẽ ghé sau.”
Đêm đó, tôi khóc đến sưng mắt. Tại sao cha mẹ mình mang cả tấm lòng lên, lại bị chê bai, xua đuổi như kẻ dưng? Tôi biết mẹ chồng vốn khó tính, luôn coi thường quê mùa nghèo khó. Nhưng tận mắt chứng kiến bà đối xử tệ bạc với bố mẹ mình, tôi không thể nguôi.
Chồng tôi, anh Minh, chỉ thở dài:
– “Em bỏ qua đi, mẹ vốn vậy. Ở chung thì phải nhịn thôi…”
Câu nói ấy khiến tôi càng thêm tủi thân. Tôi không trách chồng, nhưng tôi biết: nếu cứ nhẫn nhịn mãi, sự khinh miệt sẽ không bao giờ dừng lại.
Tôi bắt đầu lên một kế hoạch nhỏ. Mỗi lần về quê, tôi đều xin bố mẹ cho mang ít rau, gà, trứng… Nhưng lần này, tôi không đem về thẳng nhà chồng. Tôi bí mật gửi cho người bạn thân mở quán ăn nhỏ gần công ty.
Không ngờ, nhờ chính những thực phẩm “quê mùa” ấy, quán của bạn tôi đông khách hơn hẳn. Khách khen rau xanh giòn, gà chắc thịt, ăn ngon hơn hẳn đồ siêu thị. Bạn tôi còn nhờ tôi đặt nguồn thường xuyên.
Một thời gian sau, tôi cố tình mua vài món từ quán ấy về nhà, nấu cơm cho cả nhà ăn.
Mẹ chồng vừa ăn vừa gật gù:
– “Ừm, hôm nay rau ngon, gà cũng thơm hơn mọi khi. Chắc con mua ở siêu thị loại đắt tiền chứ gì?”
Tôi mỉm cười, không đáp. Trong lòng, tôi thấy một niềm vui lạ – sự thật sẽ có ngày được phơi bày.
Một hôm, tôi lấy hết can đảm, dọn mâm cơm đầy đủ rồi mời bố mẹ đẻ lên ăn cùng. Lần này, tôi nói rõ với mẹ chồng:
– “Mẹ à, toàn bộ rau gà hôm nay đều do bố mẹ con mang từ quê lên. Chính là những thứ lần trước mẹ chê bẩn, chê hôi.”
Không khí trong phòng như đông cứng. Mẹ chồng sững người, đôi đũa khựng lại. Còn chồng tôi ngơ ngác nhìn.
Tôi tiếp lời, giọng dứt khoát:
– “Con không trách mẹ, nhưng con mong mẹ hiểu: những thứ bố mẹ quê mang lên không chỉ là thực phẩm, mà còn là tấm lòng. Chúng sạch hơn, an toàn hơn bất kỳ siêu thị nào. Và quan trọng nhất, đó là tình thương cha mẹ dành cho con cái.”
Bố mẹ tôi ngồi bên, mắt rơm rớm. Cả đời họ chưa bao giờ dám ngẩng cao đầu trước nhà sui, nay nghe con gái nói thế, tim họ nghẹn lại.
Mẹ chồng mặt đỏ bừng, không nói thêm lời nào. Bà lúng túng gắp miếng gà bỏ vào bát bố mẹ tôi, rồi lặng lẽ thở dài.
Từ hôm ấy, thái độ mẹ chồng thay đổi hẳn. Bà không còn chê bai, cũng không xua đuổi bố mẹ tôi mỗi lần ghé. Có hôm, bà còn nhờ tôi đặt thêm ít rau sạch từ quê để bà biếu bạn bè.
Chồng tôi cũng dần nhận ra giá trị của gia đình bên ngoại, thường xuyên cùng tôi đưa con về quê thăm ông bà.
Còn tôi, tôi hiểu một điều: đôi khi, sự nhẫn nhịn cần đi cùng với hành động khéo léo, để người khác nhận ra sai lầm bằng chính trải nghiệm của họ.
Câu chuyện này khiến nhiều người phải suy ngẫm:
-
Đừng bao giờ coi thường những giá trị quê hương mộc mạc.
-
Thực phẩm sạch nhất, quý nhất không phải ở siêu thị sang trọng, mà từ bàn tay lao động của cha mẹ nơi đồng ruộng.
-
Và trong mối quan hệ gia đình, sự khéo léo đôi khi quan trọng hơn cả sự nổi giận.
Tình thương của cha mẹ đẻ là vô giá. Người làm dâu, dù ở hoàn cảnh nào, cũng cần giữ trọn hiếu nghĩa, bởi đó là gốc rễ để làm vợ, làm mẹ xứng đáng.