Bắc PҺoпg: TҺấү Mẹ Vợ “Hồι Xuȃп”, Coп Rể Sát Hạι Bṓ Vợ Để Độc CҺιếm Mẹ Vợ
Buổi sáng hôm ấy, cả khu dân cư Bắc Phong rúng động khi công an ập vào một căn nhà nằm khuất sau rặng tre, nơi vừa xảy ra vụ án mạng kinh hoàng. Nạn nhân là ông Phúc – một người đàn ông hiền lành, sống cùng vợ và con gái. Điều khiến ai nấy lạnh sống lưng là kẻ sát hại ông không ai khác chính là con rể ruột, người từng được ông coi như con trai.
Và khi động cơ tội ác được hé lộ, cả làng chết lặng: chỉ vì sự mê muội và dục vọng tàn độc của một kẻ đã đánh mất nhân tính.
Ông Phúc – bà Hòa sống ở xã Bắc Phong, một vùng quê yên bình ven sông. Ông bà có một cô con gái tên Thủy, hiền lành, học giỏi, được nhiều người quý mến.
Cách đây ba năm, Thủy kết hôn với Tùng, người cùng huyện, làm nghề thợ cơ khí. Tùng tính tình nhanh nhẹn, khéo miệng, biết lấy lòng người lớn nên từ khi cưới, ông bà Phúc – Hòa quý anh như con ruột.
Sau cưới, hai vợ chồng Tùng ở chung với bố mẹ vợ vì ông bà có căn nhà rộng. Cuộc sống ban đầu khá êm đềm. Nhưng từ đây, những sợi dây lệch lạc trong cảm xúc con người bắt đầu hình thành.
Bà Hòa mới ngoài năm mươi, vẫn giữ được nét tươi tắn, trắng trẻo của người phụ nữ từng được mệnh danh “hoa khôi xã” thuở trẻ. Còn Tùng, mới hơn ba mươi, tính tình bạo dạn, lại sớm cảm thấy nhàm chán với cuộc sống hôn nhân đơn điệu cùng Thủy – người vợ hiền lành, ít nói.
Ban đầu chỉ là vài ánh nhìn thoáng qua, vài câu nói đùa bông lơn. Nhưng rồi, Tùng dần nhận ra mình bị cuốn hút bởi sự dịu dàng và chăm chút của mẹ vợ – điều anh không tìm thấy ở người vợ trẻ đang mải mê công việc.
Bà Hòa thì đang ở độ tuổi “hồi xuân”, thường xuyên cảm thấy trống vắng, cô đơn khi chồng suốt ngày đi làm xa. Tình cảm giữa hai người, vốn dĩ phải là giới hạn đạo lý, bỗng vượt ranh giới chỉ trong một khoảnh khắc yếu lòng.
Một đêm, Thủy đi công tác hai ngày. Trời mưa, điện cúp, Tùng và bà Hòa cùng ngồi bên ngọn đèn dầu nói chuyện. Từ những lời an ủi, hai bàn tay vô tình chạm nhau, rồi mọi thứ trượt dài không thể dừng lại.
Từ đó, họ lén lút trong cùng một mái nhà, giấu giếm từng ánh mắt, từng bước chân. Tùng dần trở nên táo tợn, còn bà Hòa sống trong sợ hãi và tội lỗi.
Nhưng “giấy không gói được lửa.” Một lần, ông Phúc vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện lạ lùng trong điện thoại của Tùng. Ông bắt đầu nghi ngờ.
Một tối, ông Phúc giả vờ đi làm xa, nhưng nửa đêm quay về. Ánh đèn mờ hắt ra từ phòng khách khiến ông chết lặng – bà Hòa đang trong vòng tay con rể.
Cả căn nhà chìm trong tiếng gào thất thanh. Ông Phúc uất nghẹn, lao đến tát Tùng và hét lên:
– “Đồ cầm thú! Mày dám làm chuyện trời đất không dung trong nhà tao à?!”
Bà Hòa quỳ sụp xuống, khóc nấc. Còn Tùng thì tái mặt, run rẩy nhưng trong đầu đã lóe lên ý nghĩ đen tối: “Nếu ông ấy chết… tất cả sẽ yên.”
Đêm đó, ông Phúc khóa cửa, định sáng mai đưa vợ ra xã thú tội. Nhưng Tùng không để yên. Khi cả nhà ngủ, hắn lén xuống bếp, cầm con dao lớn giấu trong tay.
Tiếng sấm chớp ngoài trời át đi tiếng kêu thảm. Khi bà Hòa tỉnh dậy, mọi thứ đã muộn – chồng bà nằm bất động trên vũng máu, còn Tùng run rẩy, miệng lắp bắp:
– “Cháu… cháu không cố ý… chỉ muốn dọa ông thôi…”
Bà Hòa hét lên, rồi ngất lịm.
Để che giấu tội ác, Tùng dựng hiện trường giả như ông Phúc bị trượt chân ngã khi đi vệ sinh ban đêm. Cảnh sát ban đầu ghi nhận cái chết là tai nạn.
Nhưng chỉ vài ngày sau, khi khám nghiệm lại theo yêu cầu người dân, họ phát hiện vết dao ở cổ và dấu vân tay của Tùng trên chuôi dao.
Tùng bị bắt khi đang cố trốn về quê ngoại. Bà Hòa suy sụp, thú nhận toàn bộ chuyện vụng trộm với con rể. Câu chuyện lan ra, khiến cả vùng Bắc Phong sững sờ.
Tại tòa, Tùng cúi gằm, mặt hốc hác. Anh ta khai:
– “Bị cáo không định giết, chỉ muốn ông đừng cản trở nữa…”
Nhưng lời nói ấy không cứu được tội ác. Tòa tuyên án tử hình cho Tùng vì tội giết người có chủ ý.
Bà Hòa bị tuyên 3 năm tù treo vì che giấu tội phạm, nhưng bản án lương tâm còn nặng nề hơn bất kỳ hình phạt nào. Sau phiên tòa, bà dọn ra bờ sông sống một mình, ngày ngày thắp nhang cho chồng và khóc đến khàn giọng.
Câu chuyện ở Bắc Phong khiến ai nghe cũng rùng mình. Người ta thương cho ông Phúc – người đàn ông hiền lành bị phản bội bởi chính những người thân nhất. Họ phẫn nộ với Tùng – kẻ biến thái trơ trẽn, và cũng xót xa cho bà Hòa – người phụ nữ yếu lòng đánh mất tất cả chỉ trong một phút sai lầm.
Bi kịch ấy là lời cảnh tỉnh cho nhiều người:
-
Dục vọng khi vượt qua đạo lý sẽ biến con người thành quỷ dữ.
-
Một phút yếu lòng có thể đánh đổi cả danh dự, hạnh phúc và mạng sống.
-
Và kẻ giấu tội bao giờ cũng phải trả giá, chỉ là sớm hay muộn.
Ở vùng quê Bắc Phong, người ta vẫn kể lại câu chuyện này mỗi khi gió đêm thổi qua cánh đồng, như một lời nhắc nhở xót xa:
“Không có bi kịch nào lớn hơn khi tội ác được sinh ra từ chính trong mái ấm gia đình.”