Chồng mải gọi video cho nhân tì-nh để con gái chơi 1 mình ở bể bơi ch /e-t đu- ối, ngày làm đám t-ang cô ta trơ trẽn bước vào với sự chào đón nhiệt tình từ gia đình đồng, thấy vậy tôi thủng thẳng cầm ra đĩa gạo, đĩa muối và lặng lẽ ra tay…

Chồng mải gọi video cho nhân tì-nh để con gái chơi 1 mình ở bể bơi ch /e-t đu- ối, ngày làm đám t-ang cô ta trơ trẽn bước vào với sự chào đón nhiệt tình từ gia đình đồng, thấy vậy tôi thủng thẳng cầm ra đĩa gạo, đĩa muối và lặng lẽ ra tay…

Con gái tôi mới tròn 5 tu-ổ;/i.
Nó mê nước, mê bơi, và mỗi lần được xuống hồ là cười như nắc nẻ.
Tôi dặn chồng:

“Anh trông con kỹ vào, em chạy đi mua chút bánh trái rồi về liền.”

Chưa đầy 15 phút sau, tôi nghe tiếng kêu thất thanh.
Con gái tôi đã nằm dưới đáy bể.

Tôi gào lên, ôm con trong tay, người run như lên cơn sốt.
Còn chồng tôi… vẫn đang ôm điện thoại, gương mặt hoảng loạn – nhưng không phải vì con, mà vì video với nhân tì-nh đang dang dở.

Sau ta-ng lễ, tôi tìm được camera ở hồ bơi.
Con tôi c-he t đuối trong khi hắn ngồi cạnh bờ, quay mặt đi, cười cợt với nhân tì-nh suốt 20 phút.

Nhưng nỗi đau chưa dừng ở đó.
Ngày làm đám ta-ng cho con, cô ả nhân tình trơ trẽn xuất hiện – ăn mặc nhã nhặn, nước mắt rưng rưng, còn được gia đình chồng đón vào như khách quý.

Mẹ chồng tôi còn đỡ vai, mời ngồi mâm đầu.

Tôi không nói gì. Không khóc. Không quát tháo.
Tôi đi vào bếp, lấy một đĩa gạo, một đĩa muối, và một bát nước lã.
Bước ra giữa sân, tôi trải chiếc khăn trắng con gái từng đắp ngủ, đặt ba món đó lên, nhẹ nhàng vái ba cái.

Rồi tôi quay sang cô nhân tình – đang ngồi giương mắt nhìn, tôi lặng lẽ ra tay…

Tôi lặng lẽ ra tay…

Không ai hiểu tôi đang làm gì. Họ tưởng tôi lên cơn điên vì mất con.

Tôi không nhìn ai, chỉ chậm rãi bốc một nhúm gạo, rải thành vòng tròn nhỏ trước mặt cô ta.

Rồi thêm một nhúm muối, rắc quanh ghế nơi cô ta đang ngồi.

Cuối cùng, tôi nhúng tay vào bát nước lã lạnh toát, hất nhẹ xuống nền sân, giọng bình thản đến rợn người:

– Tao gọi hồn con tao về. Xem nó nhận mặt ai đầu tiên.

Cô ta lập tức tái mét. Chồng tôi thì bật dậy:

– Em bị điên à?! Làm trò gì đấy?!

Tôi không nhìn hắn, chỉ cất giọng rõ ràng, từng chữ như dao:

– Con gái tôi nằm dưới đáy bể bơi 20 phút mà anh còn cười với nhân tình được. Nó chết lạnh lẽo, không ai gọi tên… Hôm nay, tôi gọi nó về. Để nó chỉ mặt người giết nó.

Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên. Mấy người họ hàng lùi lại, tránh khỏi vòng muối. Mẹ chồng tôi mặt mày biến sắc:

– Cô thôi đi! Đang đám ma mà làm điều xui rủi!

Tôi quay phắt lại, mắt đỏ nhưng khô khốc:

– Chính bà rước xui rủi vào nhà này trước tôi. Hôm nay, tôi tiễn nó đi cho trọn.

Rồi tôi cúi xuống, nhặt chiếc khăn trắng nhỏ – cái khăn con gái tôi từng đắp ngủ, còn vương mùi dầu gội trẻ em. Tôi gấp lại, đặt vào lòng cô nhân tình.

– Cái này… để dành. Đêm nay nhớ đắp cho ấm. Nếu nửa đêm thấy có đứa nằm cạnh, đừng giật mình.

Cô ta run lập cập, hất vội chiếc khăn xuống đất như phải bỏng. Nhưng tôi đã chặn lời cô ta bằng câu nói lạnh sống lưng:

– Cô tưởng tôi không biết số điện thoại mình lưu là gì sao? “Chồng yêu”. “Bé cưng”. “Thiên thần nhỏ”. Cô dùng từ đó với một thằng cha đang để con chết đuối cách mình chưa đến một sải tay? Cô không giết nó, nhưng cô tiếp tay. Âm đức nhà cô nên giữ lại… kẻo không tới được tuổi bốn mươi.

Cô ta bật khóc, nhưng không ai dám lại gần.

Còn chồng tôi – hắn chỉ biết đứng chết trân, nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.

Tôi tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng trầm và tuyệt tình:

– Tao chôn con xong… thì chôn luôn cái danh “vợ chồng” với mày. Nhưng trước khi ra tòa, tao sẽ để mọi người thấy camera. Xem ai còn dám đốt nhang cho mày.

Họ hàng im phăng phắc. Người chú ruột của hắn đứng bật dậy:

– Camera gì cơ?

Tôi móc điện thoại ra, giơ lên trước mặt tất cả.

Hình ảnh mở ra: con bé loạng choạng dưới nước… còn hắn ngồi xoay lưng, vừa cười vừa chỉnh tóc qua màn hình điện thoại.

Một bà cô hét lên: “Trời đất ơi…”

Một bác dâu sững người: “Nó… nó ngó lơ con bé thật sao?!”

Người mẹ chồng không còn giữ vẻ điềm đạm nữa, bà thụp xuống, lắp bắp:

– Không… không thể… không phải thằng Tùng…

Tôi nhìn thẳng vào bà, môi mím lại thành một đường sắc lạnh:

– Từ hôm nay, bà muốn thắp nhang cho cháu, thì đi một mình. Đừng dắt theo cô ta. Kẻo con bé không nhận ra… lại kéo nhầm người.

Nói xong, tôi nhặt lại chiếc khăn trắng, gấp gọn, ôm vào lòng như ôm con mình lần cuối.

Rồi tôi quay đi.

Phía sau, không còn là tiếng khóc của người làm mẹ… mà là tiếng rì rầm sợ hãi bắt đầu lan ra như gió lạnh.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!