15 năm hôn nhân, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ rơi nước mắt không phải vì đau khổ, mà vì uất ức.
Tôi và anh – chồng tôi – lấy nhau khi trong tay nói có gì ngoài chiếc xe máy cũ. Hai vợ chồng đi trọ, tôi làm kế toán, anh làm kỹ sư công trình, lương bấp bênh. Tôi tiết kiệm từng đồng, từ hộp sữa của con đến cái áo của mình cũng xúc vá qua mấy năm.
15 năm, tôi mang theo những phần lớn chi tiêu trong nhà, ước mơ ước duy nhất là có một mái nhà nhỏ ở thành phố phố để có chỗ học ổn định. Anh nói:
“Em cứ để anh lo, đừng vay mượn ai, anh sợ mang tiếng.”
Nhưng năm này qua năm khác, “để anh lo” chỉ là lời hứa gió bay. Cuối cùng, tôi đang vay bên nhà ngoại lệ 1 tỷ, cộng với 800 triệu dành và 2 cây vàng có được từ trước khi lấy chồng tôi đã mua căn chung cư nhỏ – nhỏ nhưng là mồ hôi nước mắt của cả đời tôi. Lúc này thiếu 20 triệu điện hỏi mẹ chồng:
- Mẹ cho con mượn 20 triệu hoặc mẹ vay ai cho con cũng được, con cần gấp mai phải chồng tiền đủ cho người ta rồi. Sau đó con trả con.
- Tôi làm những gì có tiền. Cho người ngoài vay còn có lãi cho chị vay thì…
Tôi nghe mà phiền muộn cổ phiền. May mắn cô bạn thân cho vay 20 triệu đó nên tôi đã đủ tiền, nghĩ lại những lời nói của mẹ chồng đến giờ tôi vẫn giận hờn.
Ngày nhận nhà, tôi xúc động đến khả năng chạy tay khi cầm chìa khóa. Tôi chỉ muốn hôm nay là ngày gia đình nhỏ của mình vui vẻ, cùng nhau lau sàn, treo lùn, chụp tấm ảnh kỷ niệm. Nhưng chưa tương lau lau nước mắt, cửa nhà đã bật mở xạ hương.
Mẹ chồng tôi dẫn dắt cả một đoàn khoảng hai mươi lăm người họ, tay xách nải mang, vừa đi vừa nói oang oang:
“Nhà mới là nhà chung, phải để họ hàng vào xem cho biết! Con dâu phải tiếp đón chug vào nhé, kẻo người ta bảo nhà này vô phép!”
Tôi ổn định. Chưa kịp phản ứng, bà đã quay lại hát chồng tôi:
“Cất chìa khóa, đừng cho con vợ nó giữ. Nhà này là nhà của dòng họ mình, không phải của riêng ai đâu đấy!”
Tôi sử dụng môi trường, im lặng. Tôi biết rõ từng đồng trong căn hộ này từ đâu mà ra. Nhà chồng không nổi một xu, như vậy lại đến tuyên bố như thể ân nhân.
Tôi vẫn trống rỗng. Tôi lên cơm, rửa bát, nấu nướng cho cả đoàn.
Ngày thứ hai, họ bắt đầu ở lại giấc ngủ qua đêm.
Ngày thứ ba, tủ lạnh của tôi trống rỗng, chất liệu bát đĩa.
Ngày thứ tư, họ kéo thêm vài bạn “qua thăm tí cho vui”, mở hương ĩ, hút thuốc đầy ban công.
Cả căn hộ mới tinh thành cái chợ. Đến tối hôm nay, con tôi – những đứa trẻ đang xem học kỳ – thất bại, ho sặc sụa vì khói thuốc và ồn ào. Tôi nhắc nhẹ nhàng thì bà mẹ chồng hoàng chức:
“Con cái chết thì lo mà bế ra ngoài, ở đây người lớn đang vui. Đừng làm mất không khí.”
Tôi cười nhạt, nụ cười lạnh hơn nước đá. Tôi đã hiểu rồi, dù không làm được gì, căn hộ này sớm muộn cũng thành nhà trọ miễn phí cho họ.
Tôi đang đợi ngày thứ 5.
Sáng sớm, tôi dậy từ 5 giờ, dọn sạch tất cả, gom đồ vết thương, rác, lon bia – mọi thứ. Rồi tôi lên Ban quản lý chung, trình bày rằng có “một nhóm người lạ tụ tập, ăn uống, gây ồn ào, ảnh hưởng cư dân”.
Ban quản lý thiết lập mời bảo vệ, phối hợp công an phường xuống kiểm tra.
Đúng 10 giờ sáng, khi cả đoàn họ đang ngồi trò chuyện giữa phòng khách, bảo vệ cùng công một cửa:
“Ai là chủ nhà ở đây ạ? Chúng tôi đã nhận được ánh sáng về việc tụ tập đông người, gây mất trật tự.”
Tôi bình tĩnh dậy, đưa báo:
“Tôi là chủ căn hộ này, và tôi đã phản ánh đấy đấy ạ. Đây là những ngơì không được mời ở lại, làm ảnh hưởng hàng xóm.”
Không có khí cụ như tờ. Mẹ chồng tôi tái sinh:
“Cô Hoa, cô nói cái gì đấy hả? Đây là nhà của con tôi!”
Tôi nhìn thẳng, rắn rỏi:
“Nhà của con mẹ thì đứng tên con mẹ đi ạ. Sổ hồng ở đây – tên con. Tiền nông toàn là 1 tay con lo liệu, con cần có 20 triệu hỏi mẹ mà mẹ không cho vay vì sợ con không trả lãi. Thế nên giờ mẹ muốn ở, phải xin phép con.”
Bà định cãi, nhưng khi công an xác nhận được thông tin, cả đoàn họ chỉ biết Yên lặng thu thập đồ đạc. Một số người còn dưỡng bẩm sinh:
“Con dâu bà khủng khiếp thật sự, làm ra thể thống gì!”
Tôi chỉ mỉm cười:
“Điểm không cần thiết, tôi cần tôn trọng.”
Chiều hôm đó, căn nhà trả lại sự yên bình.
Tôi đóng cửa, bật điều hòa, hậu con nằm yên. Nhìn con ngủ lo, tôi mới thấy chưa bao giờ mình mạnh mẽ như thế.
Tối đến, chồng tôi về, cầu bạn:
“Em làm chuyện quá, mẹ anh đang giận lắm.”
Tôi đáp lại nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như dao:
“Anh sống với mẹ, hay với vợ con? Nếu anh thấy giận, căn hộ này tôi sẽ bán, trả nợ ngoại, rồi hai mẹ con ra thuê trọ cũng được. Em tưởng sợ gì nữa.”
Chồng tôi im bãi…