Vợ mới si//nh chồng đưa bạn về bắt vợ nấu 3 mâm cỗ để ăn nh//ậu

Hoa sinh con mới được hơn 4 tuần, người còn yếu, lưng vẫn đau nhức, đêm nào cũng phải thức dậy dăm ba lần cho con bú. Vậy mà hôm ấy, chồng cô – Tuấn – lại hí hửng gọi điện rủ cả đám bạn về nhà nhậu. Anh ta còn cười khẩy:

“Vợ tao ở nhà rồi, nó nấu được. Mới sinh chứ có phải què đâu.”

Sáng ấy trước khi đi làm Tuấn dặn vợ:

“Nay ở nhà đi chợ mua đồ về nấu nướng cho đội bóng của bọn anh liên hoan vì vừa thắng giải. Ăn ở nhà cho thoải mái mà lại rẻ. Với lại coi như mình khao nhà có thằng cu. Nhớ làm ba mâm đầy nhé, tụi nó ăn khỏe lắm.”

Tuấn ném lại cho vợ ít tiền rồi chẳng cần biết vợ anh đi chợ bằng cách nào. Hoa bận con nên đành phải nhờ hàng xóm đi chợ giúp rồi cô nấu nướng. Ba mâm to đầy ắp. Hoa vừa nấu, vừa bế con, vừa dỗ đứa bé khóc ngằn ngặt. Mồ hôi chảy ướt cả vai áo.

Đến trưa, bạn bè anh kéo đến rôm rả, bia khui lách tách, cười nói vang nhà. Hoa mày hết đồ ăn ra chưa kịp ngồi vào mâm thì Tuấn đã chỉ:

– Chỗ đông người mà thằng bé cứ khóc thế này làm sao anh em tôi ăn uống được. Thôi cô bế con vào bếp mà ăn.

Hoa lẳng lặng trở ra, bạn bè Tuấn bắt đầu zô zô… Hoa ngồi nép trong bếp, ôm con, lặng lẽ ăn bát cơm nguội với chút đồ ăn thưà. Thi thoảng cô nghe bạn bè Tuấn nói chuyện:

“Ơ, vợ Tuấn mới đẻ mà vẫn khỏe phết nhỉ. 1 mình quẩy 3 mâm cỗ đầy ngon ơ?”

Không ai biết từ sáng tơí giờ, Hoa phải cắn răng chịu cơn đau buốt tận xương chậu.

Đến tối, tiệc tàn, cả bàn bát đũa, lon bia, xương cá, vỏ hải sản bừa bộn khắp nơi. Hoa vừa dỗ con vừa thu dọn. Tuấn nằm vật ra ghế, ngáp một cái rồi nói tỉnh bơ:

“Xong thì rửa sạch đi, mai còn dùng. Ở nhà bế con thôi chứ có làm gì đâu mà than.”

Hoa cúi xuống, nước mắt lẫn vào chậu bát đầy bọt xà phòng.

Đúng lúc đó, mẹ chồng cô – bà Hạnh – bước vào. Bà sững người khi thấy con dâu mới sinh, tóc rối, người gầy rộc, đang ngồi rửa một đống bát cao ngất, bên cạnh là đứa trẻ khóc đỏ mặt.

Bà hét lên:

“Thằng Tuấn đâu? Mày ra đây ngay cho tao!”

Tuấn giật mình chạy ra. Bà Hạnh chỉ thẳng mặt con trai, giọng rít lên vì tức giận:

“Mày còn là người à? Con vợ mới sinh, người chưa lành, mà mày bắt nó nấu ba mâm cỗ, rửa cả đống bát thế này à? Mày có biết phụ nữ sau sinh làm việc nặng có thể băng huyết, liệt suốt đời không?”

Tuấn ú ớ chưa kịp đáp thì bà hất tung cả chồng bát trong bồn, bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng.
Bà hét lớn:

“Thà tao đập hết còn hơn để con tao hành hạ người khác như thế này!”

Rồi bà rút điện thoại gọi họ hàng, gọi cả bố chồng, tuyên bố rành rọt:

“Từ hôm nay, thằng Tuấn không được ở căn nhà này nữa. Nhà này đứng tên tao, tao cho con dâu và cháu nội ở. Còn nó – muốn ở với bạn nhậu, với gái – thì dọn ra ngoài!”

Tuấn chết lặng, tưởng mẹ dọa. Nhưng bà làm thật. Tối hôm ấy, bà cho người đến đổi khóa cửa, vứt hết đồ của con trai ra hiên, giữa ánh mắt xôn xao của hàng xóm.

Bà quay lại, nắm tay Hoa, nói nhỏ:

“Con đừng sợ. Từ giờ có mẹ ở đây rồi. Người ta có thể nghèo, có thể khổ, nhưng tuyệt đối không được bị đối xử tệ như thế.”

Hoa ôm con, bật khóc. Đêm ấy, bà Hạnh – người mẹ chồng tưởng chừng khắt khe – lại trở thành người che chở mạnh mẽ nhất.

Và từ khoảnh khắc ấy, Hoa hiểu rằng:

Không phải ai làm mẹ cũng biết thương con, nhưng có những người phụ nữ, chỉ cần một giây nhìn thấy bất công, họ sẽ đứng lên và khiến cả thế gian phải nể phục.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!