Trời chiều âm u, con đường dẫn vào làng đã bắt đầu tối vì sắp có mưa. Trong căn nhà mới còn mùi nhang khói, tấm di ảnh người chồng đặt trên bàn thờ vẫn còn nghi ngút khói hương. Tôi – người vợ góa, đầu đội khăn tang, tay bế đứa con thơ, tay dắt đưá lớn chưa kịp nguôi nỗi đau mất chồng, thì hôm nay, ngay đúng ngày thứ 49, anh em nhà chồng đã ùn ùn kéo đến.
Bốn người anh em trai của chồng, kẻ chống nạng, kẻ chống gậy, người tay cầm tập hồ sơ đất đai. Họ bước vào nhà, không một lời chia buồn, chỉ nghe giọng ông anh cả dõng dạc:
“Thím Mai, hôm nay hết 49 ngày rồi, coi như linh hồn chú Hùng cũng yên. Giờ anh em bàn chuyện nhà cửa đất đai cho rõ ràng. Chồng em mất rồi thì tài sản phải chia theo luật, ai cũng có phần. Chú Hùng mất rồi chỉ có thím vơí đứa ít được thừa hưởng 2 phần còn thằng lớn không phải con đẻ không có phần. Tôi còn nghe nói chú Hùng để lại sổ tiết kiệm 3 tỷ”…
Tôi khựng lại, nước mắt trào ra nhưng cố nuốt xuống.
Tôi nhìn quanh — chẳng ai trong số họ có mặt khi chồng tôi hấp hối. Khi anh nằm liệt giường sáu tháng, tôi là người bón từng thìa cháo, lau từng giọt mồ hôi. Còn họ? Bận ăn nhậu, đánh đề, thậm chí có kẻ còn vay tiền chồng tôi không trả.
Tôi chậm rãi nói, giọng run mà vẫn rắn:
“Các anh nói chia tài sản ư? Các anh chia cái gì? Căn nhà này, mảnh đất này đều do bố mẹ sang tên cho vợ chồng tôi từ ba năm trước, vì chúng tôi là người phụng dưỡng ông bà đến ngày cuối cùng. Các anh lúc bố mẹ bệnh có mang nổi bát cháo, viên thuốc nào sang không?”
“Chuyện bố mẹ không nói ở đây” – 1 ông anh lên tiếng
“Nhà tôi 2 đứa con, con đẻ hay con nuôi đều được thưà kế tài sản của bố để lại, các anh không cướp được của chúng đâu. Giấy tờ mẹ con tôi đều có”…
Ông anh hai hừ mũi:
“Giấy tờ là một chuyện, còn đạo lý là chuyện khác. Mày làm dâu nhà này, giờ chồng chết, của cải phải về nhà chồng chứ không phải cho dâu góa xài.”
Tôi nhìn thẳng vào mặt họ, gằn từng tiếng:
“Tôi vẫn là dâu nhà này, và đây là tài sản hợp pháp của chồng tôi. Anh ấy mất, thì phần ấy thuộc về con tôi – máu mủ của anh ấy. Các anh không biết thương mẹ góa con tôi mà lại còn sang đây tranh giành à. Ai dám động vào không xong với tôi đâu, tôi kiện đến cùng!”
Bị tôi nói dồn, ông anh cả đứng bật dậy, đập bàn:
“Mày nhớ đấy, tụi tao không để yên đâu! Của cải của dòng họ này không thể để đứa đàn bà cô thế nắm hết. Ngày mai tao lên xã, kiện cho ra lẽ!”
Nói rồi, cả bốn người vùng vằng bỏ đi, giậm chân thình thịch, để lại đứa bé trong tay tôi giật mình khóc thét. Tôi chỉ biết ôm con nhìn theo…
Tôi không ngờ lúc còn sống chồng sống tốt vơí anh em mà anh mất rồi họ lại như vậy. Tôi sợ nhất họ có thể làm hại con lơns 7 tuổi là con nuôi của vợ chồng tôi. Trời bắt đầu mưa tôi kéo các con vào nhà…
Nưả tiếng sau có ngươì làng chạy vào nhà tôi báo tin: Cô Mai ơi, mấy anh em chồng nhà cô đi ngang qua nghĩa địa chôn chồng cô bất ngờ bị sét đánh, 1 người phải đi cấp cứu rồi”…
Tôi lặng lẽ lấy hương thắp cho chồng rồi vái: “Có phải anh ở trên trời đang bảo vệ mẹ con em…”