Rúпg ƌộпg: Gιá vàпg lập ƌỉпҺ, aпҺ traι ra taү tàп ƌộc vớι cả пҺà em ruột ƌể cҺιếm 50 cȃү vàпg!.

Rúпg ƌộпg: Gιá vàпg lập ƌỉпҺ, aпҺ traι ra taү tàп ƌộc vớι cả пҺà em ruột ƌể cҺιếm 50 cȃү vàпg!.

Trời đã gần nửa đêm.
Trong phòng trực của đội Cảnh sát hình sự, tiếng chuông điện thoại vang lên gấp gáp.
– “Alo, có vụ án nghi giết người cướp tài sản ở xã Tân Hòa! Ba người trong một gia đình gục tại chỗ. Hiện trường có dấu hiệu bị lục soát. Cần chi viện ngay!”

Trung tá Phạm Hữu Khánh, đội trưởng đội điều tra, lập tức khoác áo, cùng tổ công tác lao ra hiện trường.
Trời mưa lất phất, ánh đèn xe công vụ rạch qua màn đêm, phản chiếu lên vũng nước loang lổ.

Căn nhà cấp bốn nằm cuối con hẻm, cửa bị cạy tung. Bên trong, đồ đạc vung vãi.
Trên nền nhà, vết máu loang dẫn ra tận hiên.
Ba người trong gia đình gồm: anh Nguyễn Văn Bình (40 tuổi), vợ Trần Thị Lan (38 tuổi), và con trai nhỏ – đều gục ngã.

Trung tá Khánh đứng im vài giây, đôi mắt giàu kinh nghiệm của anh quét khắp căn phòng.
Chiếc két sắt góc tường bị phá, trống trơn.
Cạnh đó, là vài mẩu giấy vàng vụn, và một tờ báo cũ có tiêu đề: “Giá vàng lập đỉnh – Người dân đổ xô mua vào”.

– “Tụi em nghe nói nhà này có nhiều vàng lắm, ông Bình mới bán đất, cất trong két.” – Một người hàng xóm run run nói.
Khánh gật đầu:
– “Khả năng cướp tài sản cao, nhưng xem cách gây án… đây không phải bọn nghiệp dư.”

Kỹ thuật hình sự bắt đầu dựng hiện trường. Dưới chân cầu thang, họ tìm thấy vết giày lấm bùn, kích cỡ khoảng 41 – loại giày lao động phổ biến.
Trên bàn còn ly rượu uống dở, có dấu vân tay rõ nét.

Trung tá Khánh ra lệnh:
– “Niêm phong ly rượu, lấy mẫu ADN, truy xuất toàn bộ người quen nạn nhân. Ai tiếp xúc gần nhất, gọi lên làm việc.”

Sáng hôm sau, danh sách người thân được chuyển đến bàn chỉ huy.
Khi thấy tên Nguyễn Văn Tuấn – anh trai ruột của nạn nhân, từng ở cùng thôn, trung tá Khánh khẽ nhíu mày.
Báo cáo địa phương ghi: Tuấn thất nghiệp, nợ nần, nghiện rượu nhẹ.

Một chi tiết lạ: tối hôm trước, có người thấy Tuấn quanh quẩn gần nhà em trai, dù trời mưa.

Tổ công tác mời Tuấn lên lấy lời khai.
Anh ta dáng gầy, khuôn mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt tránh né.
– “Anh có mặt ở đâu tối qua?” – trung tá Khánh hỏi.
– “Tôi ở nhà. Uống rượu một mình. Không biết gì hết.”
– “Có ai làm chứng không?”
Tuấn im lặng.

Khi kỹ thuật viên đưa hình ảnh dấu giày thu được, Tuấn thoáng khựng lại.
Anh ta cố cười:
– “Giày công nhân mà, ai chả có.”

Nhưng khi bản giám định vân tay từ ly rượu cho kết quả trùng khớp với dấu tay của Tuấn, bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề.

Khánh nhìn thẳng vào mắt anh ta:
– “Tôi hỏi thật, anh có biết két sắt nhà em chứa gì không?”
Tuấn cúi đầu, giọng khàn đặc:
– “Vàng… 50 cây… Tôi từng thấy.”

Câu trả lời ấy như mồi lửa đốt bùng nghi ngờ.

Trong quá trình điều tra, hàng loạt chi tiết được khôi phục.
Một tuần trước vụ án, Tuấn bị chủ nợ đến nhà xiết đồ. Anh ta đã từng tìm đến Bình, xin vay tiền, nhưng Bình từ chối.
Cũng trong thời gian đó, một người trong xóm nhìn thấy Tuấn lén lút quanh nhà em trai, có lần còn nhìn qua cửa sổ, ánh mắt thất thần.

Khánh ngồi trong phòng, tay gõ nhịp trên bàn. Anh hiểu, nhiều vụ án bắt đầu không vì thù hận, mà vì sự đố kỵ âm ỉ – thứ dễ bùng cháy nhất khi đồng tiền len vào giữa tình thân.

Anh ra lệnh mở rộng khám xét nơi ở của Tuấn.
Kết quả: dưới sàn nhà, trong chiếc thùng gỗ cũ, họ tìm thấy một bao vải chứa vài miếng vàng miếng và một cây búa dính máu khô.

Tuấn bị bắt giữ ngay lập tức.

Tại phòng thẩm vấn, ban đầu Tuấn ngoan cố chối. Nhưng khi chứng cứ liên tiếp được đưa ra, anh ta gục đầu, bật khóc:
– “Tôi chỉ định lấy vàng, không định hại nó. Nhưng nó tỉnh dậy… Tôi hoảng, lỡ tay…”

Giọng anh ta run rẩy:

“Nó là em tôi, tôi bồng nó từ bé. Vậy mà chỉ vì vài cây vàng, tôi… tôi giết nó rồi!”

Trung tá Khánh lặng người.
Anh từng chứng kiến hàng chục vụ án, nhưng mỗi khi nghe câu “Tôi không ngờ”, trong lòng vẫn nhói lên.

“Anh không ngờ, nhưng em anh có ngờ không?” – Khánh khẽ nói.

Tuấn ôm đầu gào khóc.
Nhưng tội ác, một khi đã xảy ra, không còn cách nào quay lại.

Dựa trên lời khai, tổ điều tra dựng lại toàn bộ hiện trường.
Tối hôm đó, Tuấn mang rượu sang, giả vờ thăm em.
Sau khi cả nhà đi ngủ, anh ta quay lại, cạy cửa bằng thanh sắt giấu sẵn.
Khi đang mở két, Bình tỉnh giấc. Hai anh em giằng co.
Trong lúc hỗn loạn, Tuấn dùng búa đập trúng đầu em trai.
Vợ Bình tỉnh dậy hét lên, Tuấn sợ bị lộ, tiếp tục ra tay rồi bỏ trốn trong mưa, mang theo một phần vàng nhỏ vì không kịp lấy hết.

Hắn chạy về nhà, giấu tang vật, rồi sáng sớm ra bến xe định bỏ trốn.
Nhưng mưa đêm làm bùn in hằn vết giày – chính thứ nhỏ bé đó đã khiến hắn sa lưới.

Ba tháng sau, vụ án được đưa ra xét xử.
Cả khán phòng im phăng phắc khi Tuấn được dẫn ra.
Trước di ảnh người em trai, anh ta khuỵu gối:

“Em ơi… tao đáng chết.”

Thẩm phán đọc bản luận tội:

“Chỉ vì 50 cây vàng – giá trị vật chất không đổi được tình máu mủ, bị cáo đã giết chết chính người ruột thịt, hủy hoại hai gia đình.”

Khi tòa tuyên án tử hình, Tuấn không phản kháng.
Anh ta chỉ nói nhỏ:
– “Nếu có kiếp sau, tôi xin làm lại… chỉ mong được gọi nó một tiếng ‘em’ lần nữa.”

Sau vụ án, trung tá Khánh ghi lại trong sổ công tác một dòng ngắn:

“Đôi khi, chúng tôi không truy bắt tội phạm – mà đi tìm phần người đã chết trong chính kẻ thủ ác.”

Báo chí gọi đây là “Vụ án 50 cây vàng” – biểu tượng cho bi kịch khi đồng tiền leo lên ngôi, và tình thân rơi xuống vực.

Nhiều năm sau, mỗi khi có người hỏi Khánh vụ án nào khiến anh nhớ mãi, anh chỉ nói:

“Vụ có hai anh em… một người chết vì giữ vàng, một người chết vì muốn vàng.”

Không ai có thể đo lòng người bằng vàng, vì vàng sáng – nhưng lòng người có khi tối hơn cả đêm mưa hôm đó.
Một vụ án khép lại, nhưng dư âm của nó vẫn như tiếng chuông cảnh tỉnh:

“Khi con người coi tiền là tất cả, họ sẵn sàng đánh đổi cả máu mủ.”

Trong nhật ký công tác của trung tá Khánh, trang cuối cùng có ghi:

“Giá vàng có thể lập đỉnh, nhưng không cao bằng giá của một mạng người.”


Thông điệp cuối cùng:

“Tội ác bắt đầu không phải từ hành động, mà từ ý nghĩ nhỏ nhoi rằng ‘mình có quyền hơn người khác’.
Và đôi khi, chỉ một suy nghĩ ấy – đủ giết chết cả gia đình, cả phần người trong chính kẻ mang họ hàng ruột thịt.”

LƯU Ý : Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu, không dựa trên bất kỳ sự kiện hay cá nhân có thật. Mục tiêu: khai thác tâm lý, góc khuất xã hội để truyền tải thông điệp nhân văn, cảnh báo về những bi kịch ẩn sau cuộc sống thường ngày. Chúng tôi không ủng hộ mọi định kiến vùng miền, giới tính, tôn giáo hay tầng lớp.  Hãy đón nhận bằng sự thấu hiểu – không phải định kiến.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!