Mẹ chồng bảo cho đất, còn nhà đ//ẻ cho 2 tỷ xây nhà, ai ngờ xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến bán
Ngày biết tôi yêu anh bố đã ngăn cản vì thấy anh trai của anh rất chơi bời, mà mẹ anh lại chiều con trai. Ông sợ anh em rồi giống nhau cả thì tôi khổ. Thế nhưng vì quá yêu nên tôi ra sức thuyết phục bố. Biết không cản nổi con nên bố tôi đành đồng ý. Nhưng ông dặn tôi:
“Về sống ở nhà ấy phải luôn tỉnh táo con à”.
Đời đúng là chẳng ai học hết được chữ ngờ…
5 năm sống chung với nhà chồng cũng không có gì to tát xảy ra. Về cơ bản tôi thấy cũng ổn. Chỉ có anh trai chồng vẫn chơi bời và chưa lấy vợ nhưng được cái chồng tôi không a dua theo anh ấy, vẫn nghe lời vợ làm ăn tử tế. Nhưng cái việc anh chồng đi sớm về khuya thi thoảng lại có người đến tìm rồi buông lời đe dọa khiến tôi không mấy thoải mái. Tôi muốn ra ở riêng vì nhà chồng cũng chật, có 2 tầng nên ra đụng vào chạm.
Thấy tôi có ý định như thế thì một hôm mẹ chồng gọi vào bảo:
- Mẹ bảo này, mẹ nghe chồng con nói con có ý định ra ngoài ở riêng nhưng như thế người ngoài người ta cười mẹ. Mẹ thấy nhà mình đất rộng, nhà xây ngày xưa thì nhỏ, chật chội. Hay giờ mình đập đi xây hết đất cho to rộng ở thoải mái, tầng dưới con buôn bán gì cũng được. Mẹ thì chẳng có tiền, nếu con có thì con bỏ tiền ra xây, mẹ chỉ có đất thôi… Đất này mẹ cho các con, còn thằng An (anh chồng tôi) mẹ cho mảnh ở phía trong.
- Mẹ để con suy nghĩ ạ… Con cũng không có nhiều tiên…
- Ừ, con cứ nghĩ kĩ đi…
Nghe tôi nói chuyện lại, bố đẻ khi ấy thương con ở nhà chật chội thì bảo:
“Nhà chồng cho đất là quý rồi, bố mẹ cho 2 tỷ để con xây nhà nhưng cứ nói với chồng con là vay bố mẹ đã và bảo nó phải kí giấy vay nợ”.
Hôm ấy chồng tôi kí giấy trong lúc ngà ngà say nên anh ta gần như chăngr nhơs nhung gì…Và căn nhà chính thức được khởi công…
5 tháng ròng rã, tôi như con thoi giữa công trường, tự tay chọn từng viên gạch, từng cánh cửa.
Ngày căn nhà hoàn thiện, tôi đứng giữa sân, lòng tràn ngập tự hào. Tôi nghĩ bụng: “Cuối cùng cũng có chỗ để gọi là nhà của mình.” Xong xuôi bảo ông bà sang tên cho mình nữa là xong. Tôi sẽ phụng dưỡng bố mẹ chồng đến hết đời.
Nhưng chỉ một buổi chiều sau lễ cúng tân gia, mẹ chồng gọi cả nhà ra phòng khách, nói với giọng nhẹ tênh như không:
“Bố mẹ định bán mảnh đất này, có người hỏi mua 4 tỷ, nhà thì mới xây, bán được giá lắm.”
Tôi sững sờ, tim như ngừng đập.
“Mẹ nói sao ạ? Đây là đất mẹ bảo cho vợ chồng con mà!”
Bà cười nhạt:
“Thì mẹ nói cho mượn để ở, chứ cho hẳn khi nào? Nhà này đất vẫn của bố mẹ, có sổ đỏ đây. Bán xong bố mẹ sẽ tính cho các con sau.”
Tôi nhìn chồng, chờ anh lên tiếng. Nhưng anh chỉ thở dài, rồi nói đúng một câu khiến tim tôi tan nát:
“Thôi em à, bố mẹ bán thì chắc cũng có lý do. Bán rồi kiểu gì mẹ cũng chia lại cho mình mua chỗ khác.”
Tôi như không tin nổi tai mình. Không ngờ họ trở mặt nhanh tới vậy… Tôi quay sang mẹ chồng, giọng run nhưng rắn rỏi:
“Mẹ bán cũng được, nhưng trước khi bán, cho con hỏi: 2 tỷ tiền xây nhà, ai trả?”
Bà hất hàm:
“Tiền của nhà ngoại bỏ ra, thì coi như các người giúp thôi. Còn đất này vẫn là đất nhà tôi.”
Tôi siết chặt nắm tay, nghẹn đến mức không thở nổi. Lúc ấy tôi nhìn thấu tất cả: cái “cho đất” chỉ là mồi nhử, còn thực tế là lợi dụng công sức, tiền bạc của con dâu để nâng giá mảnh đất lên, bán đi trả nợ cho thằng con trai lớn đang ngập đầu vì làm ăn thua lỗ. Cũng may tôi ngu nhưng bố đẻ tôi thì rất tỉnh chứ không chắc giờ tôi sống dở chết dở.
Tôi cười nhạt, rút điện thoại ra, mở tập hồ sơ.
“Nếu mẹ muốn bán thì tốt thôi. Nhưng con nhắc cho rõ: số tiền 2 tỷ kia là tiền vay đứng tên chồng con từ bố mẹ con. Đây là giấy vay nợ có chữ ký, có người làm chứng.”
Cả nhà im phăng phắc. Chồng tôi tái mặt:
“Em… em định dọa ai đấy Anh kí khi nào?”
Tôi nhìn thẳng, từng chữ như dao:
“Không dọa. Chữ kí của anh rõ ràng đây. Giờ 1 là anh đưa 2 tỷ ra đây, mẹ con tôi đi, không nói thêm lời nào, công sức xây căn nhà này tôi cho các người. 2 là nếu không có tiền, tôi ở lại căn nhà này, đất bao nhiêu tôi trả đúng giá cho bố mẹ anh. Và từ hôm nay, mời cả nhà anh ra khỏi cuộc đời mẹ con tôi.”
Mẹ chồng gào lên:
“Cô con dâu này láo thật! Cô tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm à?”
Tôi đáp lạnh lùng:
“Không, nhưng tôi có chứng từ, có luật pháp, và có giới hạn chịu đựng.”
Không khí đặc quánh. Cả nhà im lặng. Một lát sau, tôi quay lưng bế con vào phòng, khóa cửa.
Ngoài phòng khách, tôi nghe tiếng mẹ chồng ném đồ, tiếng chồng tôi van vỉ, nhưng trong lòng tôi bỗng thấy nhẹ tênh.
Hai tuần sau, đúng như tôi dự đoán, họ đem đất đi bán thật. Nhưng vì tôi có giấy tờ, người mua sợ tranh chấp nên không dám ký.
Họ đành tìm đến tôi, van xin ký xác nhận nhưng không bao giờ…
Con nợ đang ráo riết tìm anh chồng tôi, cuối cùng họ đành nhận 1,5 tỷ tiền bán đất do tôi trả để cứu con trai lớn. Bố mẹ tôi phải cầm cố sổ đỏ để tôi có tiền giao cho nhà chồng. Ở đời đúng là không ai biết trước được chữ ngờ…
Giờ chồng tôi cứ nhắn tin xin cho bố mẹ chồng và anh ta về ở cũng khỏi phải đi ở trọ, nhưng tôi không ngu. Tôi bảo hãy hỏi bố tôi vì tiền mua đất ông trả, tiền xây nhà cũng là của ông, tôi không có quyền…