TҺaпҺ Һóa : Coп Dȃu Sát Hạι Mẹ CҺồпg Để Được Toàп Tȃm Ở Bȇп Bṓ CҺồпg và cáι kết quá ƌắпg
Trời hôm ấy tối sầm, gió thổi ào ạt qua những tán cây ngoài ngõ, mưa lất phất rơi trên mái ngói cũ, loang loáng như phủ một lớp sương buồn lên ngôi nhà hai tầng nằm tách biệt cuối xóm. Bên trong, căn bếp sáng đèn. Bà Hoa – người phụ nữ ngoài năm mươi – đang nấu bữa tối. Căn nhà yên tĩnh, chỉ còn tiếng xào nấu và tiếng kim đồng hồ chạy đều. Bà không biết rằng đó là bữa cơm cuối cùng của đời mình.
Khoảng gần nửa đêm, công an nhận được cuộc gọi khẩn: “Có người chết bất thường ở thôn An Hòa, nghi ngộ độc.” Khi lực lượng điều tra đến, thi thể bà Hoa đã được người nhà đặt nằm ngay giữa nền bếp, bên cạnh là nồi canh còn nghi ngút khói. Không có dấu hiệu giằng co, cửa nhà vẫn khóa trong, mọi thứ gọn gàng đến lạ. Người duy nhất ở nhà lúc đó là con dâu – Nguyễn Thị Hương, mới ngoài hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng loạn. “Mẹ tôi ngã xuống khi đang nấu ăn, tôi không kịp làm gì cả,” cô nói, giọng run run.
Trung tá Đỗ Văn Khải, đội trưởng đội hình sự, lặng lẽ quan sát căn bếp. Anh vốn dày dạn kinh nghiệm nên nhanh chóng nhận ra vài chi tiết bất thường: mùi canh hơi hắc, một chén ăn dở để lệch trên bàn, trong góc bếp có vệt bột trắng rơi rớt, giống loại thuốc diệt chuột thường thấy. Anh ra lệnh niêm phong mẫu thức ăn và gửi đi giám định độc chất. Cùng lúc đó, tổ kỹ thuật rà soát toàn bộ căn nhà, ghi nhận rằng cửa không hề bị cạy, đồ đạc không mất mát, dấu hiệu trộm cướp bị loại trừ.
Chỉ ba ngày sau, kết quả giám định trả về khiến tất cả sững sờ: nạn nhân chết do ngộ độc thuốc chuột liều cao. Loại chất này chỉ cần vài giọt đã đủ gây tử vong. Trung tá Khải trầm ngâm, đôi mắt đăm chiêu: trong nhà chỉ có hai người, và nồi canh – thứ duy nhất chứa độc – được chính con dâu phục vụ.
Hương khai rằng tối hôm đó, mẹ chồng nấu cơm, cô chỉ phụ rửa rau. Sau khi ăn xong, bà Hoa kêu mệt rồi ngã quỵ. Mọi chuyện nghe qua tưởng hợp lý, nhưng hàng xóm lại kể một câu chuyện khác. Một người phụ nữ gần nhà nói: “Trước khi nghe tiếng hét, tôi còn nghe hai người cãi nhau. Hình như bà Hoa mắng con dâu: ‘Cô sống như vậy là có lỗi với chồng đấy!’ Rồi tiếng khóc, rồi im bặt.”
Khi được hỏi về chuyện này, Hương cúi mặt. Cô nói đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ, mẹ chồng khó tính nên thường trách mắng. Nhưng ánh mắt cô lúc ấy không phải sự sợ hãi mà giống như đang cố che giấu điều gì sâu hơn. Cảm nhận bản năng khiến trung tá Khải nghi ngờ. Anh quyết định khám xét kỹ căn nhà một lần nữa.
Trong ngăn tủ cũ nơi bà Hoa hay để quần áo, tổ kỹ thuật phát hiện một chiếc điện thoại đã cũ, giấu dưới lớp vải. Bên trong là hàng loạt tin nhắn chưa xóa, được gửi đi trong những ngày cuối cùng của bà: “Tôi không thể để chuyện này tiếp diễn.” – “Nếu ông không dừng lại, tôi sẽ nói cho Nam biết.” – “Con bé Hương đang ảo tưởng, ông phải tỉnh lại.” Tin nhắn được gửi cho chồng bà – ông Lâm.
Lúc đọc xong, trung tá Khải khẽ nhíu mày. Anh đã từng điều tra nhiều vụ án, nhưng cảm giác lần này lạ lắm – không phải là một tội ác thuần túy, mà là sự mục ruỗng của tình cảm trong một gia đình tưởng như hiền lành. Ông Lâm khi được mời làm việc khai rằng gần đây vợ chồng ông có nhiều căng thẳng, phần vì mâu thuẫn giữa vợ và con dâu. Ông cũng thừa nhận Hương thường xuyên tâm sự, tỏ ra quý mến ông như cha ruột, khiến bà Hoa ghen và phản đối.
Sự việc dần rõ: từ khi chồng đi làm xa, Hương sống với bố mẹ chồng. Cô vốn ít nói, khép kín, thường bị mẹ chồng xét nét. Ông Lâm, người đàn ông điềm đạm, thấy cô vất vả nên hay quan tâm, giúp đỡ. Nhưng sự quan tâm ấy, thay vì làm dịu đi, lại vô tình gieo vào lòng cô gái trẻ cảm giác dựa dẫm, lẫn lộn giữa biết ơn và một thứ tình cảm lệch lạc mà chính cô không nhận ra. Khi bà Hoa nhận thấy điều đó, bà đã cảnh báo, nhưng càng ngăn, Hương càng sợ bị phát hiện và đuổi khỏi nhà.
Trung tá Khải ngồi đối diện Hương trong phòng hỏi cung. Anh nhẹ nhàng: “Chúng tôi tìm thấy thuốc diệt chuột trong kho nhà cô, loại giống hệt chất trong người bà Hoa. Cô có gì muốn nói không?” Hương bật dậy, giọng nghẹn: “Không phải tôi! Thuốc đó mẹ mua để bẫy chuột!” Nhưng khi anh đặt trước mặt cô bản in tin nhắn của bà Hoa, Hương khụy xuống ghế. Cô im lặng rất lâu, rồi bật khóc.
Lời thú tội dần được hé lộ. Trong cơn rối loạn và sợ hãi, Hương đã lén bỏ thuốc vào nồi canh mẹ chồng đang nấu, với ý nghĩ “chỉ muốn bà mệt, nằm nghỉ, đừng xen vào nữa”. Nhưng cô không hiểu rằng liều lượng nhỏ nhất của loại thuốc ấy cũng đủ giết người. Khi bà Hoa gục xuống, cô hoảng loạn, định gọi cấp cứu nhưng sợ bị nghi ngờ, đành dựng hiện trường giả như ngã bệnh. Sau cùng, cô chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn người phụ nữ đã nuôi mình suốt bốn năm làm dâu trút hơi thở cuối cùng.
Khi điều tra viên hỏi: “Cô có hối hận không?”, Hương bật khóc nức nở: “Tôi chỉ muốn được yêu thương… tôi cô đơn quá…” Câu trả lời khiến cả phòng im lặng. Trung tá Khải chỉ khẽ nói: “Tình thương thật không bao giờ đến từ sự chiếm hữu. Khi cô muốn giữ bằng mọi giá, nó không còn là tình yêu, mà là tội lỗi.”
Phiên tòa diễn ra lặng lẽ. Ông Lâm không đến, ông đã rời đi sau đám tang vợ, mang theo gánh nặng không ai hiểu hết. Hương bị tuyên án tù chung thân. Cô lặng người nghe bản án, đôi mắt không còn nước mắt. Còn người chồng – anh Nam – khi trở về chỉ biết ngồi nhìn tấm ảnh cưới cũ, ánh mắt trống rỗng, khẽ thì thầm: “Giá như tôi về sớm hơn…”
Trung tá Khải, sau khi hoàn tất hồ sơ, ghi trong sổ công tác của mình một dòng: “Tội ác đôi khi không bắt đầu bằng hận thù, mà bằng ảo tưởng của một trái tim yếu đuối.”
Vụ án khép lại, nhưng dư âm của nó như vết dao cứa vào lòng người. Một gia đình tưởng chừng yên ấm tan nát chỉ vì sự sai lệch trong cảm xúc và ích kỷ trong tâm hồn. Hương không phải kẻ độc ác từ đầu, cô chỉ là một người phụ nữ cô đơn, bị kẹt trong những khoảng trống tình cảm, để rồi mù quáng bước qua giới hạn. Bà Hoa ra đi, ông Lâm sống trong day dứt, Nam mất cả mẹ lẫn vợ – không ai thắng trong câu chuyện này, chỉ còn nỗi đau kéo dài.
Trên đường trở về sau phiên tòa, trời lại đổ mưa. Trung tá Khải ngước nhìn qua ô kính xe, những hạt nước loang ra thành vệt dài. Anh thầm nghĩ: có lẽ trong mỗi vụ án, ngoài tội lỗi, còn có cả một phần bi kịch của con người – khi họ không học được cách yêu đúng cách, không biết dừng lại trước ranh giới đạo đức. Và anh tự nhủ: “Nếu ai cũng biết trân trọng tình thân, có lẽ chẳng cần đến chúng tôi để khép lại những câu chuyện như thế này.”
Đêm xuống, tiếng mưa rơi lẫn vào tiếng thở dài của người điều tra viên kỳ cựu. Một vụ án kết thúc, nhưng dư âm của nó – về lòng tham, ảo tưởng và sự tha hóa trong con người – sẽ còn là lời nhắc nhở lâu dài cho những ai đang sống trong cùng một mái nhà nhưng để trái tim lạc hướng.
LƯU Ý : Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu, không dựa trên bất kỳ sự kiện hay cá nhân có thật. Mục tiêu: khai thác tâm lý, góc khuất xã hội để truyền tải thông điệp nhân văn, cảnh báo về những bi kịch ẩn sau cuộc sống thường ngày. Chúng tôi không ủng hộ mọi định kiến vùng miền, giới tính, tôn giáo hay tầng lớp. Hãy đón nhận bằng sự thấu hiểu – không phải định kiến.





