Biết vợ bị bện//h hiểm nghèo giai đoạn cu//ối, chồng liền bỏ bê ra ngoài tíu tít cặp kè với em họ của vợ, ngày vợ qu-a đờ-i, số tài sản để lại trong tờ giấy đầu giường khiến chồng đứng hình…Người đàn bà nằm trên giường bệ-nh, thân hình gầy gò, đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn gắng mỉm cười mỗi khi thấy chồng bước vào. Chị mắc UT giai đoạn cuối, từng giọt thuốc truyền nhỏ xuống như rút cạn si;/nh lực. Nhưng điều khiến chị đau nhất không phải bệ;/nh tật, mà là sự lạnh nhạt của chồng.Anh viện cớ công việc bận rộn, những buổi tối vắng nhà ngày càng nhiều. Đến một hôm, chị lặng người phát hiện anh không còn đi công tác, mà đang tay trong tay với chính em họ ruột của mình – cô gái từng nhiều lần ngồi bên giường giả vờ an ủi chị.Những tháng cuối đời, chị không còn khóc, không trách. Chỉ lặng lẽ ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ để ngay đầu giường.Ngày chị qua đời, ta-ng lễ diễn ra lặng lẽ. Anh chồng cùng người em họ ăn mặc chỉnh tề, tưởng như mọi thứ đã khép lại để mở ra cuộc sống mới cho họ. Nhưng rồi, khi quay lại dọn dẹp đồ đạc, anh nhìn thấy một tờ giấy gấp gọn để ngay dưới khung ảnh cưới.Anh run run mở ra. Dòng chữ của vợ vẫn còn nắn nót:
Anh chết lặng, tờ giấy rơi khỏi tay. Người em họ đứng sau lưng tái mét mặt mày. Hóa ra trong đó số tài sản người vợ viết đã để cho…
toàn bộ số tài sản – căn nhà, sổ tiết kiệm, cả mảnh đất hương hỏa bố mẹ để lại – chị không để cho chồng, mà trao hết cho đứa con trai 8 tuổi của họ. Người giám hộ hợp pháp mà chị chỉ định trong di chúc, không phải anh, mà là… chính người chị gái ruột của chị – người phụ nữ tần tảo đã chăm sóc chị trong những ngày cuối đời.
Anh chồng bủn rủn cả người, tim đập thình thịch. Từ đầu đến cuối, chị chưa một lần nói ra, vẫn mỉm cười chịu đựng, để anh nghĩ rằng sau khi chị mất, anh sẽ dễ dàng có tất cả.
Dòng cuối cùng trong tờ giấy khiến anh như bị ai đó bóp nghẹt cổ:
“Anh, em biết anh đã chọn cách rời xa em khi em cần anh nhất. Nhưng xin đừng oán hận, bởi tài sản này em muốn dành cho con – giọt máu em đã mang nặng đẻ đau. Còn anh, em để lại cho anh… sự tự do mà anh khao khát.”
Người em họ sau lưng bật khóc nức nở, không dám ngẩng đầu nhìn tấm di ảnh. Còn anh chồng, đôi mắt đỏ ngầu, lần đầu tiên sau bao năm, anh quỵ xuống trước bàn thờ vợ, nước mắt rơi lã chã.
Nhưng muộn rồi. Người phụ nữ anh từng hững hờ ngoảnh mặt đi nay chỉ còn là di ảnh nghi ngút khói hương. Toàn bộ gia sản anh từng mơ nắm trong tay, phút chốc tan biến, chỉ còn lại một khoảng trống vô tận trong lòng – thứ mà cả đời này anh không thể nào bù đắp.