Đám cưới của tôi diễn ra hoành tráng giữa trung tâm thành phố. Họ hàng ai trầm trầm: “Nhà trai giàu có, cô tốt dâu số lắm!”
Tôi đứng trên sân khấu, cười nhẹ giữa ánh đèn rực rỡ. Mẹ chồng tay cầm micro, giọng oang oang tự hào:
“Hôm nay là ngày quan trọng của con trai tôi – anh Tuấn. Mẹ xin trao cho con hai sổ đỏ, năm trăm triệu tiền mặt và mười cây vàng làm của hồi môn. Mong hai con hạnh phúc, làm ăn phát đạt.”
Cả hội trường đều tăng lên. Ai ai cũng nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng cũng nhiều ngươì thì thầm to nhỏ:
- Sao chỉ trao cho con trai mà không trao hồi môn cho con dâu nhỉ. Nhìn cô dâu đứng lủi thủ tục quá…
- Đây là vị trí con trai quá….
Tôi chỉ biết cúi đầu cười. Khi MC vừa dứt lời, bà đã quay sang thì thầm với con trai:
“Cất hết đi, đừng để con vợ mày nó biết. Tiền này mẹ cho mày chứ không phải cho nó đâu. ôi chỉ biết trả đầu nụ cười. Con dâu rượu nước lã có phải máu mủ nhà mình đâu, mẹ không tin tưởng được”.
Tôi lắng nghe một lần, xin hãy quằn quại. Nhưng vì yêu nên tôi nén lại. Tôi tin rằng rồi thời gian sẽ khiến anh thay đổi.
Thế nhưng, đời không giống như tôi nghĩ.
Đám cưới chưa đầy một tháng, anh bắt đầu bỏ bê gia đình, đêm về khuya, tiền bạc vung vãi. Mẹ chồng thì lúc nào cũng khen:
“Thằng Tuấn nó đàn ông, nó giao du xã hội là chuyện bình thường.”
Rồi một ngày, anh về nhà mặt tái cơ bắp:
“Em ơi… mất hết rồi. Anh… anh bị lừa…”
Tôi mạo hiểm:
“Mất… là sao? Anh nói gì vậy?”
Anh quỳ xuống, bật than:
“Toàn bộ vàng, sổ đỏ, tiền mẹ đưa anh… anh đem đầu tư theo bạn, giờ họ ôm đi hết rồi… Không còn gì cả…”
Tôi như chết lặng. Căn nhà đang yên bình trở nên lạnh lẽo.
Mẹ chồng nghe tin, vừa đến cửa ồn ào:
“Có thể nói cái gì? Hai sổ đỏ của tao, năm trăm triệu của tao, mười cây vàng của tao – Máy tiêu hết rồi hả?!”
Anh chỉ biết gằm mặt.
Bà lao đến chiến đấu liên tiếp, hét trong tiếng tuyết:
“Trời ơi, tao trao cho mày để làm ăn, chứa có bảo nướng vào c///ờ b///ạc đâu!”
Tôi đứng bên rìa, tĩnh lặng buông con chó nhỏ ra ngoài, thẳng thắn nói gì.
Vừa bước đến ngưỡng cửa, sau lưng vang lên tiếng “bụp” thật mạnh.
Tôi quay lại – mẹ chồng ngã vật nền nhà, chất độc.
Cả nhà đưa vào cơ sở dữ liệu. Bác sĩ bảo mật:
“Bà bị nặng, có thể được đáp ứng.”
Từ hôm đó, mẹ chồng im lặng. Bà nghĩ còn tôi, cũng nhung còn khỏe con trai với ai nữa.
Còn tôi, cần phải trả thù. By cuộc đời có luật nhân quả của riêng nó — người ta có thể thiên vị, có thể khinh rẻ, nhưng cuối cùng, ai gieo gì sẽ ngăn cản ai.