Hương, mang thai tháng thứ chín, người nặng nề, bụng nổi lên. hôm ấy, Hà Nội mưa như nhẹ nước, còn chồng cô – Tuấn, lại “đi công tác” trong Sài Gòn cùng đồng nghiệp. Đến gần nửa đêm, cơn đau quặn bụng nhập vào. Hương lăn lộn giữa mưa, tay chạy gọi cho chồng.
“Anh ơi… em đau bụng, chắc… chắc em sắp sinh rồi, anh về đi, em sợ quá…”
Đầu dây bên kia im vài giây, sau đó anh nói, lạnh lùng như người khác:
“Sinh thì gọi taxi mà đi viện, anh đang ở Sài Gòn, biết làm sao được. Có bố mẹ rồi mà, anh bận công việc chứ có đi chơi đâu!
Rồi tút… tút… — điện thoại ngắt.
Hương ngồi bệt xuống sàn, nước mắt hòa trong nước mưa.
Trong tuyệt vọng, Hương gọi cho mẹ chồng. Bà bắt máy ngay, chạy giọng nói:
“Hương à, con bình tĩnh. Con đừng bò, nghe mẹ này. Con cố thở đều, chuẩn bị đồ đi sinh. Bố mẹ hát ngay, đừng sợ. Con sẽ mẹ tròn con vuông, mọi chuyện còn lại… mẹ lo hết.”
Chưa đầy 15 phút sau, tiếng gầm xe vang lên ngoài cổng. Mẹ chồng cô — bà Hòa, mặc áo mưa, tay cầm ô, mặt tái xanh vì lo lắng. Bố trí lái xe hai người thẳng vào thư viện.
quảng đường, bà nắm chặt tay con dâu, miệng suốt không ngừng tưởng niệm Phật.
Rồi các bé bé cửa hàng tiếng chuông chào đời. Là một bé trai kháu khỉnh, giống cha như đúc. Mẹ chồng Hương bật khóc, hôn lên nhung cháu, nhẹ nhàng nói:
“Bà của bà, dù cha con có tiền tệ thế nào, vẫn phải sống mạnh mẽ nhé.”
“Con sinh anh ấy không tính về, chắc chắn là anh ấy đi cùng đồng nghiệp nữ rồi”…
“Con bình tĩnh, đừng cày, phải nghỉ yên để cháu có sữa bú, mọi chuyện để mẹ lo”.
Hai ngày sau, Hương ra viện. Layer vẫn vô tín hiệu. Nhưng đến ngày thứ ba, cô nghe tin — bố mẹ chồng đã đặt vé bay vào Sài Gòn.
Không ai biết họ định làm gì, chỉ biết rằng, trước khi đi, mẹ chồng ủng Hương:
“Con cứ ở nhà chăm cháu. Mẹ bảo chị giúp việc bên bố mẹ sang chăm sóc cháu cùng con. Khi nào mẹ gọi thì nghe.”
Chiều hôm nay, tại resort ven biển ở Vũng Tàu, Tuấn đang tay trong tay cùng cô nhân tình trẻ, cười nói giữa hồ bơi. Anh không biết, một đôi mắt sắc lạnh đang theo dõi từ xa.
Bà Hòa và đứng ở sảnh, nhờ quản lý chỉ phòng “anh Tuan Hà Nội” — và sau đó họ gõ cửa. Tiếng nhạc từ trong phòng bật to, cửa vừa mở, thoáng gió khi thấy bố mẹ mình đứng đó, mắt long sấm sét.
“M… mẹ, sao mẹ…” — anh gắn bắp.
Mẹ chồng tôi không nói lời nào, bà cầm chai nước trên bàn thẳng thẳng vào mặt anh.
“Mày bỏ vợ sắp đẻ để đi hú hí ở đây à? Bạn còn xứng làm cha không hả?”
Cô bồ chạy thư giãn, thoải mái thoải mái người. Bố chồng tiến lại, giọng trầm như bão:
“Con mất nhân tính đến thế là cùng. Vợ bạn vừa sinh xong, còn nằm trên giường bệnh, tao phải giả nó đi viện giữa mưa. Còn bạn ở đây, bôi tro trát trấu vào mặt cả gia đình à?”
Tuấn trả lời không nói. Bà Hòa lạnh lùng trong túi ra giấy tờ trong ảnh — ảnh anh ta ôm cô bồ ở sân bay, do chính bà thuê người chụp lại.
“Mày không cần về nữa. Tao đã làm đơn từ con, gửi thẳng cho phường. Nhà, xe, tiền tiết kiệm — đều chuyển cho vợ mày và cháu nội. Tao không cần một đứa con trai bội bạc.”
Cô bồ tái mét, đứng không vững. Tuấn định van xin, nhưng bố mẹ anh quay lưng, chỉ để lại một câu:
“Khi con nhìn thấy vợ mình ôm con mà không có viền cạnh, con sẽ hiểu cảm giác mất tất cả là thế nào.”
Bố mẹ chồng Hương trở về Hà Nội. Bà bế cháu, cười: “Mẹ đã lo xong rồi. Từ nay, con chỉ cần nuôi con thật tốt”.
Tuấn cũng phải đi về ngay sau đó chứ không thư giãn ở lại với nhân tình nữa.
Tôi nhìn bà, nước mắt cứ rơi.
Có lẽ, giữa cuộc đời này, không phải mẹ chồng nào cũng biết đứng về phía con dâu. Nhưng tôi có thể may mắn — vì mẹ chồng tôi không chỉ “xử đẹp” kẻ phụ bạc, mà còn trả công bằng cho người phụ nữ đã chịu đủ tổn thương.