Vợ vừa si//nh chồng đã ngo//ại tì//nh, ả bồ còn gửi cả ảnh, mẹ chồng thay con dâu x///ử đẹp

Tôi vừa sinh được hai tuần, người còn chưa hồi phục, đang cố ru đứa bé ngủ thì điện thoại trên bàn rung lên.
Số lạ. Tôi bắt máy, giọng một người phụ nữ the thé vang lên:

“Chị Lan à? Em chỉ muốn chị biết thôi, chồng chị đang ở bên em đấy, nhà nghỉ Hoa Đào, phòng 302. Nếu chị còn lòng tự trọng thì đến mà xem.” Cô ta còn cẩn thận gửi qua cho tôi qua zalo vài hình ảnh, người đàn ông trong ảnh không ai khác chính là chồng tôi.

Tôi chết lặng.
Tim như có ai bóp nghẹt. Câu nói đó cứ vang lên trong đầu, khiến sữa trong người tôi như đông cứng lại. Tôi không tin, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Tôi không thể đi được — người yếu, chân còn sưng. Tôi gọi cho mẹ chồng.

“Mẹ ơi… con… con nhận được điện thoại, họ nói chồng con đang ở nhà nghỉ với người khác, họ gưỉ cả ảnh, đúng là anh Trí rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi bà nhẹ giọng nói:

“Con cứ nằm yên, đừng làm gì dại dột. Mẹ sẽ đi xem.”

“Nhưng mẹ làm được gì đâu”.

“Con yên tâm, mẹ già nhưng mẹ có cách của mẹ. Con đừng bế cháu đi đâu đấy nhá, hai mẹ con cứ ở yên trong nhà, để mọi việc bà lo”.

Không biết bằng cách nào, chỉ 30 phút sau, mẹ chồng tôi — bà Lệ — đã có mặt trước nhà nghỉ Hoa Đào. Bà là người phụ nữ ngoài 60, dáng gầy gò nhưng ánh mắt sắc như dao.

Bà bước thẳng vào lễ tân, đặt mạnh chứng minh thư lên bàn:

“Tôi là mẹ của anh Trí phòng 302. Chị cho tôi lên đó. Nếu không tôi sẽ gọi công an đến lập biên bản.”

Lễ tân hốt hoảng, chỉ kịp nói “Dạ để con gọi.” Nhưng mẹ chồng tôi với đôi chân nhanh thoăn thoắt dù bà đã 70 tuổi, bà leo một mạch tới phòng 302. Không đầy 3 phút sau, bà có mặt ở cửa phòng. Cô lễ tân hớt hải tới nơi gõ cửa theo lời bà. Cánh cửa vừa mở chồng tôi, tóc tai rối bù, mặt biến sắc, còn cô nhân tình thì run như cầy sấy, chỉ kịp kéo vội cái chăn lên người.

Mẹ chồng tôi không thèm nhìn cô ta, chỉ lẳng lặng nhìn con trai từ đầu đến chân rồi nói:

“Mày bảo vợ mày mới sinh, người còn yếu, thức đêm trông con, mà mày nằm đây với đàn bà khác hả?”

Anh ta cúi đầu, im lặng.

“Mày biết vợ mày đẻ xong suýt mất máu, mẹ nó ở quê phải bán mấy sào ruộng lo tiền viện phí, mà mày vẫn làm ra cái chuyện này à?”

Không ai dám thở mạnh.
Rồi bà quay sang cô nhân tình, giọng lạnh lẽo đến rợn người:

“Cô cút ra khỏi đây ngay. Còn nếu cô muốn đi xa hơn, tôi sẽ gửi ảnh cô với con trai tôi cho chồng cô biết — à, đừng ngạc nhiên, tôi biết cô có chồng và hai con ở quê.”

Cô ta tái mặt, không dám nói thêm lời nào, xách túi bỏ chạy như bị ma đuổi.

Mẹ chồng nhìn lại con trai, giọng trầm xuống:

“Mày về nhà dọn đồ ra ngoài, từ nay đừng bước chân vào nhà tao nữa. Đến lúc nào vợ mày tha thứ, tao mới cho mày quay lại. Đứa cháu nội của tao không thể lớn lên trong cảnh có một người cha đốn mạt như mày.”

Trí quỳ sụp xuống, van xin, nhưng bà quay lưng bỏ đi, để lại một câu khiến cả đời anh không quên:

“Cái tội phản bội người phụ nữ vừa sinh con cho mày, là tội không bao giờ rửa được.”

Mẹ chồng gọi về cho tôi: Mẹ đã làm xong việc của mẹ rồi, còn thằng Trí tùy con tự giải quyết, mẹ không can thiệp…

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!