Mẹ chú rể đưa thông gia đưa cái kiềng vàng gi///ả để trao cho con trong đám cưới

Đám cưới của Minh và Hương là niềm vui sau 3 năm yêu đương. Minh là trai phố, con nhà khá giả, còn Hương là cô gái /tỉnh l/ẻ, con nhà làm nông, bố mẹ quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng đồng và mấy co/n lợ/n.

Ngày dạm ngõ, mẹ Minh – bà Thu – nhìn quanh căn nhà cấp bốn x/ập x/ệ mà cau mày. Sau buổi nói chuyện, khi ra cổng, bà dúi vào tay mẹ Hương một chiếc hộp nhung nhỏ, giọng ngọt như đường:

“Chị cầm cái kiềng này về nhé, hôm cưới nhớ đeo cho con gái chị cho đẹp mặt. Dâu con nhà tôi không thể tay trắng bước ra rạp được, người ta cười.”

Mẹ Hương bối rối nhận lấy, cảm ơn rối rít. Nhưng khi về nhà, bà mở hộp ra thì ng//ã qu//ỵ — bên trong là chiếc kiềng vàng g//iả, nhẹ hều và lấp lánh như nhựa mạ.

Bà lặng người, nư/ớc m/ắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn:

“Người ta co//i th//ường con mình đến vậy sao…”

Bà không nói gì với Hương, chỉ im lặng cất chiếc kiềng ấy vào tủ. Suốt đêm hôm đó, bà ngồi nhìn tấm hình cưới con gái mà n/ước m/ắt không ngừng rơi.

Đến ngày cưới, rạp được dựng hoành tráng bên nhà trai. Họ hàng, quan khách tấp nập. Khi MC hô to phần trao quà cưới, mẹ Minh oai vệ bước lên sân khấu, giọng sang sảng:

“Nhà trai xin trao cho cô dâu chút quà hồi môn – 1 chiếc kiềng vàng 9999!”

Bà lấy chính chiếc kiềng g///iả giống y như đã đưa cho nhà gái, đeo lên cổ Hương, ánh đèn chiếu lấp lánh, bà nở nụ cười mãn nguyện, còn khách khứa xì xào trầm trồ. Chuyện vàng g//iả này chỉ có vợ chồng bà, con trai bà, mẹ Hương và 1 người họ hàng bà nhờ mua hộ mơí biết

Nhưng đúng lúc ấy, MC cất lời:

“Xin mời đại diện nhà gái – bố mẹ cô dâu – lên sân khấu trao quà cưới cho con gái!”

Cả rạp im bặt. Ai cũng nghĩ nhà quê chắc chỉ biếu vài phong bì tượng trưng.

Thế nhưng, mẹ Hương bước lên chậm rãi, tay xách một chiếc túi da nặng trĩu. Mẹ chồng Hương nhìn về phía thông gia cươì khẩy, khinh thường …. Miệng thốt ra câu: “Nhà ấy có trao vàng thì cũng chỉ là vàng g///iả thôi, ngh//èo r//ớt cả đời làm gì biết tới vàng thật…”

Mẹ Hương vẫn điềm tĩnh. Bà mỉm cười hiền hậu, nhìn thẳng vào thông gia, rồi từ từ lấy từng thứ ra, bà đặt lên bàn 10 cây vàng sáng chói, quyển sổ đỏ đỏ rực, cùng 200 triệu tiền mặt.

Bà nói rõ từng chữ, giọng r//un nhưng rắn rỏi:

“Nhà tôi tuy ngh//èo, nhưng không h//èn. Con gái tôi không cần g//iả vàng để ‘đẹp mặt’, mà cần được tôn trọng.

Đây là của hồi môn thật — đất đai cha mẹ dành dụm cả đời, cộng thêm tiền anh chị em góp cho con.

Mong thông gia và mọi người chứng giám — con tôi không bước vào nhà ai để x//in, mà bước vào với đầy đủ danh dự.”

Cả rạp cưới n//ổ tu//ng tiếng xì xào. Người ta chỉ trỏ, kẻ quay lại nhìn mẹ chú rể – bà Thu – m//..ặt c.//.ắt không còn gi…ọt m……áu.

Chiếc kiềng gi//ả trên cổ Hương giờ sáng lấp lánh trong ánh đèn, nhưng lại trở thành v..ết nhụ.//..c không thể che.

Một người khách ngồi bàn đầu buột miệng:

“Vàng gi///ả thì sáng đấy, nhưng lòng người thì tối.”

Bà Thu kh//ụy xuống ghế, run rẩy, miệng lắp bắp:

“Tôi… tôi không biết… là gi///ả thật…”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!