Cầп TҺơ: Vợ Ьảo vḕ пgoạι cҺăm mẹ ṓm, пửa ƌȇm cҺồпg mở ƌịпҺ vị tҺấү пằm troпg пҺà пgҺỉ
Đêm đó, mưa vẫn chưa dứt. Căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm ướt sũng, chỉ còn lại ánh đèn leo lét hắt ra từ ô cửa sổ. Anh Nam ngồi bất động trên ghế, điếu thuốc cháy dở trên tay. Trên bàn là điện thoại đang hiển thị chấm xanh định vị – nơi vợ anh, chị Hương, nói rằng đang ở quê chăm mẹ ốm.
Nhưng chấm sáng ấy lại nằm giữa trung tâm thành phố, ngay khu nhà nghỉ ven sông. Từ tối đến giờ, nó vẫn không di chuyển.
Đôi mắt Nam đỏ hoe, lòng tràn đầy nghi hoặc. Anh đã gọi điện, nhắn tin, nhưng vợ không trả lời. Cái cảm giác bất an bủa vây khiến anh gần như nghẹt thở.
Người vợ anh từng tin tưởng tuyệt đối – cô Hương dịu dàng, hiền lành, luôn miệng nói “em chỉ biết mỗi mình anh thôi” – giờ lại khiến anh phải nghi ngờ đến thế này sao?
Khoảng gần 11 giờ đêm, Nam quyết định không thể ngồi yên nữa. Anh lái xe ra khỏi nhà, lao đi giữa màn mưa xám xịt. Đường phố vắng, chỉ còn tiếng bánh xe cắt vào mặt nước nghe ràn rạt. Tim anh đập dồn, lòng tràn ngập một nỗi sợ mơ hồ – sợ sự thật.
Khi đến con hẻm nhỏ gần bờ kè, Nam tắt máy, dừng lại cách khu nhà nghỉ khoảng trăm mét. Biển đèn màu đỏ nhấp nháy phía xa hắt lên mặt nước, phản chiếu thành những vệt sáng nhòe nhoẹt.
Anh đứng đó, run lên vì lạnh, nhưng lòng còn lạnh hơn. Anh gọi cho một người bạn thân – Hưng – người đang làm công an khu vực.
Giọng anh nghẹn lại:
– “Hưng… tao cần mày giúp. Tao sợ… tao sợ vợ tao đang ở đây.”
Chỉ mười lăm phút sau, Hưng có mặt cùng hai đồng đội. Họ tiến hành kiểm tra hành chính theo quy trình, vì khu vực đó vốn nổi tiếng phức tạp, từng có nhiều vụ việc “khó nói”.
Nam đứng ngoài, tay nắm chặt, mắt nhìn theo ánh đèn pin của lực lượng công an di chuyển dọc dãy phòng. Tiếng gõ cửa vang lên. Một người đàn ông mở cửa, mặt hoảng hốt, quần áo xộc xệch. Phía sau hắn – Hương – đang run rẩy quấn vội chiếc khăn, gương mặt tái nhợt.
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt Nam. Anh bước tới, ánh mắt trống rỗng, miệng khẽ nhếch cười:
– “Em nói đi, đây là chăm mẹ em à?”
Hương khuỵu xuống, nước mắt hòa với mưa. Cô không nói nổi một lời. Người đàn ông kia vội vã che mặt, bị giữ lại để lập biên bản. Trong ánh đèn nhấp nháy, tất cả hiện lên rõ ràng, phơi bày sự thật trần trụi không ai muốn tin.
Cảnh sát làm việc nhanh gọn, đúng thủ tục. Không ai la hét, không đánh ghen, chỉ có sự im lặng đến tàn nhẫn. Sự thật, một khi đã bị ánh sáng chiếu vào, không cần thêm bất cứ lời nào nữa.
Hương được đưa về trụ sở để làm việc, Nam cũng được mời theo để lấy lời khai. Anh ngồi lặng, nhìn tờ biên bản trước mặt – từng dòng chữ như dao khắc vào tim: “Phát hiện hai đối tượng nghi vấn trong nhà nghỉ…”
Anh không khóc, cũng không nói. Hưng – người bạn – nhìn anh, thở dài:
– “Tao xin lỗi. Tao biết mày không đáng phải chịu cảnh này.”
Nam chỉ khẽ đáp:
– “Không, tao phải cảm ơn mày. Ít ra… giờ tao không phải nghi ngờ nữa.”
Ba ngày sau, mọi chuyện lan khắp khu phố. Cái tên Hương được người ta nhắc tới trong những tiếng thở dài, những ánh nhìn thương hại. Cô bị tạm giữ để điều tra thêm vì người đàn ông kia – kẻ từng là người yêu cũ của cô – lại đang có tiền án về tội lừa đảo.
Nam như người mất hồn. Anh nghỉ việc mấy ngày, chỉ ở trong nhà, nhìn bức ảnh cưới treo trên tường rồi tháo xuống.
Mẹ anh – một người phụ nữ hiền hậu – chỉ biết khóc. Bà thương con dâu, nhưng cũng đau cho con trai mình.
– “Nam à, dù sao nó cũng là mẹ của con gái con. Con đừng làm gì dại dột.”
Anh gật đầu, nhưng đôi mắt vô hồn.
Đến ngày Hương được thả về, cô tìm đến anh. Cô gầy rộc, gương mặt hốc hác.
– “Anh… cho em xin một cơ hội.”
Nam ngẩng lên, giọng lạnh như thép:
– “Cơ hội à? Em đã có cơ hội. Cơ hội là khi anh tin em, khi anh gọi mà em không bắt máy, khi anh chờ em cả đêm trong mưa. Còn giờ, mọi thứ đã xong rồi.”
Cô bật khóc nức nở, quỳ xuống:
– “Em sai rồi. Em không ngờ mọi chuyện đi xa như thế. Em chỉ định gặp lại anh ta để nói dứt khoát, ai ngờ…”
Nam cắt ngang:
– “Em không cần giải thích. Bởi nếu thật lòng, em đã không chọn cách đó. Cái anh cần bây giờ không phải lý do – mà là sự tôn trọng mà em đã chà đạp.”
Anh quay đi, bỏ lại cô giữa cơn mưa đang trút xuống. Tiếng khóc của Hương hòa lẫn tiếng mưa, vang vọng khắp con hẻm nhỏ.
Sau đêm ấy, Nam làm đơn ly hôn. Anh không đến tòa, chỉ ký vào giấy và để luật sư hoàn tất thủ tục. Tài sản anh nhường lại hết cho vợ, chỉ giữ quyền nuôi con gái bốn tuổi.
Tháng sau, anh chuyển công tác ra miền Bắc. Căn nhà cũ bán đi, khép lại một chương đầy u ám.
Ba năm trôi qua, Nam trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Một lần công tác, anh bắt gặp vụ án liên quan đến đường dây lừa đảo qua mạng – trong danh sách nghi phạm, anh thấy cái tên Phạm Duy – người tình cũ của Hương. Hắn bị bắt khi đang lẩn trốn, và trong lời khai có đoạn:
“Tôi từng lợi dụng tình cảm của một người phụ nữ đã có gia đình để lấy tiền. Cô ta tưởng tôi còn yêu, nhưng thật ra tôi chỉ cần lợi dụng. Tôi ân hận…”
Nam đọc xong, lặng người. Hóa ra, Hương không chỉ phản bội anh – mà còn là nạn nhân trong một trò dối trá khác.
Tối đó, anh ngồi một mình trong căn phòng làm việc, ngoài cửa sổ là cơn mưa rả rích. Anh thở dài. Trong lòng, không còn giận dữ, chỉ còn nỗi xót xa.
Anh thì thầm:
– “Đôi khi, kẻ phản bội cũng là người bị phản bội. Nhưng điều đau đớn nhất… vẫn là chính mình đã để mất niềm tin.”
Vài tuần sau, anh nhận được một lá thư không ghi tên người gửi. Bên trong chỉ có một tấm ảnh cũ – tấm ảnh gia đình ngày còn hạnh phúc, và dòng chữ run run phía sau:
“Em xin lỗi. Có lẽ cả đời này em không thể được anh tha thứ. Nhưng dù thế nào, em vẫn biết, có một người từng yêu em bằng tất cả lòng tin.”
Nam gấp tấm ảnh lại, cất vào ví. Anh nhìn ra cửa sổ – nơi mưa đã tạnh, ánh trăng le lói soi xuống những con đường ướt đẫm.
Câu chuyện khép lại, không có ai thắng, không ai thua – chỉ có những vết thương âm ỉ của những người đã đánh mất nhau vì một phút yếu lòng.
Và đâu đó trong lòng Nam, anh vẫn nhớ câu nói cũ của bạn thân:
“Trong hôn nhân, sự thật dù đau đớn vẫn tốt hơn lời nói dối ngọt ngào. Bởi một khi đã phải nhờ đến công an để tin người mình yêu, thì tình yêu ấy… đã chết từ lâu.”
LƯU Ý : Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu, không dựa trên bất kỳ sự kiện hay cá nhân có thật. Mục tiêu: khai thác tâm lý, góc khuất xã hội để truyền tải thông điệp nhân văn, cảnh báo về những bi kịch ẩn sau cuộc sống thường ngày. Chúng tôi không ủng hộ mọi định kiến vùng miền, giới tính, tôn giáo hay tầng lớp. Hãy đón nhận bằng sự thấu hiểu – không phải định kiến.





