Căn nhà phố khang trang hôm nay rộn ràng tiếng trẻ con khóc. Mai – cô con gái vừa sinh con đầu lòng được 5 ngày – nằm yếu ớt trên giường, vẫn chưa hồi sức sau ca sinh mổ.
Cô gọi điện cho mẹ:
“Mẹ ơi, con thèm canh chua cá lóc mẹ nấu quá… chỉ muốn được ăn bữa cơm mẹ thôi.”
Ở quê tận miền Trung, bà Tư nghe giọng con gái yếu ớt mà lòng quặn thắt. Sáng sớm hôm sau, bà dậy từ 3 giờ, gói ghém từng cân cá khô, mấy chục quả trứng gà, nải chuối, ít rau vườn nhà, chục cân gạo dẻo vụ mới — tất cả đều là quà quê sạch sẽ bà tự trồng.
Rồi bà bắt xe khách, vượt hơn 500 cây số ra Hà Nội thăm con và cháu ngoại.
Đến nơi, trời đổ mưa tầm tã. Bà Tư run run ôm bọc quà, gõ cửa.
Mẹ chồng của Mai – bà Hạnh – mở cửa, nhìn từ đầu đến chân người phụ nữ quê mùa, tay chân lấm lem đất, rồi nhíu mày:
“Bà là ai?”
“Dạ, tôi là mẹ con Mai, nghe nó sinh nên tôi lên thăm với ít quà quê.”
Bà Hạnh hất hàm nhìn túi đồ, khịt mũi:
“Thời buổi này ai ăn mấy thứ hôi hám này. Nhà tôi có con dâu đẻ trong phòng sạch sẽ, bà mang cá khô rau đất lên làm ô nhiễm à?”
Rồi bà lạnh lùng bưng nguyên túi quà, mang thẳng ra sọt rác ngoài cổng, trước mặt cả con dâu.
Mai yếu ớt ngồi dậy, vừa thấy cảnh đó nước mắt đã rơi:
“Mẹ ơi… con xin mẹ, mẹ đừng vứt…”
Nhưng bà Hạnh quắc mắt:
“Nằm im! Nhà tôi không cần đồ bẩn. Với lại, đừng có bế cháu. Người bà ấy lấm lem, vi trùng đầy người, tôi không cho đâu.”
“Bà để tôi đi thay quần áo rưả chân tay rồi bà cho tôi bế cháu một lát nhé” – bà Tư khẩn khoản van xin…
“Tôi nói không là không, tôi cho bà vào nhà đã là tốt lắm rồi”.
Bà Tư đứng chết lặng. Bà chỉ muốn ôm đứa cháu ngoại mới sinh một cái thôi, mà cũng không được.
Bà nuốt nghẹn, khẽ nói:
“Thôi, mẹ về vậy. Con ở lại giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ ngợi.”
Nói rồi bà lặng lẽ bước đi dưới cơn mưa lạnh ngắt. Đôi dép cao su dính bùn, ướt sũng.
Mai khóc nấc lên gọi mẹ, nhưng bị mẹ chồng chặn lại:
“Bà ta về là phải, ở đây không có giường cho người lạ ngủ lại. Tốt nhất lần sau bà ấy đừng có lên. Mà cô cũng đừng có mơ tôi cho cháu tôi về cái xó ấy”
Ba mươi phút sau, khi bà Tư đang chờ xe buýt ngoài đầu ngõ, điện thoại Mai reo liên hồi. Một người đi đường nhặt được điện thoại của bà Tư gọi đến:
“Cô ơi, mẹ cô bị tai nạn… đang nằm bất tỉnh ở ngã ba kia, máu ra nhiều lắm!”
Mai gào khóc, chạy chân trần ra khỏi nhà dù còn chưa tháo chỉ mổ.
Bà Hạnh – mẹ chồng – cũng tái mặt, run rẩy ngồi phịch xuống ghế….





