Cô dâu b///ầu 8 tháng ngày cưới mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr//èo tường vào nhà.

Cô dâu b///ầu 8 tháng ngày cưới mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr//èo tường vào nhà. Mẹ chồng còn m///ỉa m//ai: “Nhà đã ngh//èo lại còn không biết dạy con g//ái, tr//èo đi, không tr//èo được thì quay về nhà mà đ/ẻ…”. Bố cô dâu đứng đó đã làm chuyện không a/i ng/ờ…

Cô dâu b///ầu 8 tháng ngày cưới mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr//èo tường vào nhà. Mẹ chồng còn m///ỉa m//ai: “Nhà đã ngh//èo lại còn không biết dạy con g//ái, tr//èo đi, không tr//èo được thì quay về nhà mà đ/ẻ…”. Bố cô dâu đứng đó đã làm chuyện không a/i ng/ờ…

Sáng hôm ấy, đoàn nhà trai rước dâu đến. Tiếng kèn, tiếng trống vang rộn rã cả ngõ.

Hạnh nắm chặt tay bố — ông Lâm, người đàn ông đã tóc bạc nửa đầu vì thư/ơng con — rồi bước ra. Nhưng khi vừa tới cổng nhà trai, mẹ chồng tương lai – bà Hà – đứng chắn ngay trước cửa, mặt lạnh tanh.

“Dừng lại! Con dâu ch//ửa trước thì không được vào cửa chính. Nhà tôi xưa nay giữ gia phong, không thể để chuyện x/ấu h/ổ này diễn ra trước bàn thờ tổ tiên. Muốn vào thì t//rèo qua tường bên hông kia!”

Cả đoàn rước dâu ch//ết lặng.

Hạnh sữ/ng s/ờ, tưởng như mình nghe nhầm.

Cô quay sang nhìn chồng – người mà cô đã tin tưởng, người từng hứa “Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em”.

Nhưng anh cúi gằm mặt, im lặng. Không một lời ph/ản đ/ối. Không một bước tiến lại gần.

Bà Hà vẫn tiếp tục nói, giọng đầy khi/nh mi/ệt: “Nhà các người ngh/èo, lại còn để con g/ái mang b//ầu trước cưới, đúng là không biết dạy con. Chẳng trách phải cưới gấp, không thì x/ấu h/ổ với thiên hạ. Tr//èo đi, không tr//èo được thì quay về nhà mà đ/ẻ…”. Bố cô dâu đứng đó đã làm chuyện không a/i ng/ờ…”

Ông Lâm — người cha hiền lành, quanh năm lam lũ với ruộng đồng — nghe đến đó, cả người run lên. Ánh mắt ông dần chuyển từ ngạc nhiên sang lạnh lẽo.

Tất cả mọi người im bặt, chỉ còn tiếng trống rước dâu bỗng chùng xuống giữa không trung.

Ông nhìn con gái đang cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, rồi nhìn sang bà Hà — người vẫn đang đứng chắn ngang cổng, hai tay khoanh trước ngực, giọng khinh khỉnh.

Ông bước lên một bước, giọng trầm và chậm rãi:

“Bà nói lại xem — bà bảo con gái tôi phải trèo tường để được làm dâu nhà bà à?”

“Gia phong nhà tôi là vậy. Con gái ông trót dại, thì phải biết nhẫn nhục. Đàn bà biết chịu thì mới đáng gả về nhà chồng.”

Ông Lâm gật đầu, rồi bất ngờ — ông đặt mạnh chiếc tráp cưới xuống đất, quay sang bảo mọi người:

“Mang hết tráp, sính lễ, phong bì về! Hôn lễ này hủy.”

Cả đoàn hai họ sững sờ.

Hạnh bật khóc:

“Bố ơi, con… con thương anh ấy mà…”

Ông nắm chặt tay con gái, giọng nghẹn nhưng kiên quyết:

“Con à, người ta còn chưa bước qua cửa đã coi thường con như thế, sau này về đó, con sẽ sống thế nào? Con gái bố không trèo tường để bước vào một gia đình hạ thấp mình.”

Rồi ông quay sang chú rể — khuôn mặt tái mét, môi run run nhưng vẫn không nói được lời nào — ông chỉ nói một câu:

“Người đàn ông không biết đứng ra bảo vệ vợ mình, thì dù có cưới, cũng chỉ khiến người ta khổ cả đời.”

Ông cởi chiếc áo vest cũ đang mặc, phủ lên vai con gái, rồi nắm tay cô bước thẳng ra khỏi cổng, mặc cho tiếng bàn tán phía sau.

Chiều hôm ấy, đám cưới tan, hoa cưới rụng đầy sân, chỉ còn bà Hà ngồi thừ trong căn nhà im lặng.

Hai tháng sau, khi Hạnh sinh con, tin lan khắp xóm: đứa bé sinh ra yếu, phải vào viện cấp cứu. Người đầu tiên xuất hiện ở bệnh viện lại chính là ông Lâm — ôm cháu trong tay, lặng lẽ.

Và lúc đó, giữa hành lang bệnh viện, chú rể cũ của Hạnh quỳ gối trước ông, nước mắt giàn giụa:

“Bác ơi… con xin lỗi. Con đã để mất người con gái tốt nhất đời con rồi.”

Ông Lâm chỉ khẽ đáp, giọng khản đặc:

“Không phải con để mất đâu… là con không biết giữ.”

Từ hôm ấy, cả vùng ai nhắc đến “chuyện cô dâu trèo tường” đều lắc đầu.
Bởi người ta hiểu ra một điều —

Có những bức tường không ngăn người ta bước qua, mà ngăn họ khỏi sa vào nơi không xứng đáng.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!