Tȃm Sự Cùпg Lạι Văп Sȃm: Vợ Bắt Quả Taпg CҺồпg 70 Tuổι Ngủ Vớι Coп Dȃu

Tȃm Sự Cùпg Lạι Văп Sȃm: Vợ Bắt Quả Taпg CҺồпg 70 Tuổι Ngủ Vớι Coп Dȃu

Xin chào quý vị đang theo dõi chương trình “Tâm sự cùng Lại Văn Sâm.”
Hôm nay, tôi mời đến đây một vị khách đặc biệt — một người phụ nữ đã đi qua một trong những vết thương sâu nhất mà hôn nhân có thể gây ra. Nhưng điều khiến tôi trân trọng ở chị, không phải là nỗi đau ấy, mà là cách chị lựa chọn đứng dậy, lựa chọn tha thứ, khi tất cả đã muộn màng.
Xin chào chị Hòa, cảm ơn chị đã đến với chương trình.

Chào anh Sâm, chào khán giả. Thật ra, bước chân vào đây hôm nay, tim tôi vẫn run… nhưng tôi nghĩ, có những câu chuyện nếu mình không nói ra, nó sẽ mãi đè nặng trong lòng.Chị cứ xem đây là một cuộc trò chuyện giữa hai người bạn. Tôi ở đây để lắng nghe.
Chị có thể kể cho khán giả nghe — chuyện gì đã khiến chị muốn đến với chương trình hôm nay?


Tôi năm nay sáu mươi lăm tuổi. Ông nhà tôi, ông Quảng, mất được gần một năm.
Chúng tôi từng có một gia đình ấm êm, hai con trai, một dâu, một cháu nội. Tôi cứ nghĩ mình là người phụ nữ may mắn, cho đến cái ngày… tôi phát hiện ra điều không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra trong chính mái nhà mình.


Điều đó liên quan đến… chồng chị?

Vâng… Là ông ấy.
Khi ông Quảng bước sang tuổi bảy mươi, ông yếu đi, hay ốm. Tôi lo cho ông từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Nhưng càng ngày, tôi càng thấy ông xa cách.
Ông ít nói chuyện với tôi, hay ra vườn một mình, hay nhìn vào điện thoại mà cười.

Tôi cứ nghĩ ông xem tin tức, xem hài… nhưng linh cảm người phụ nữ khiến tôi thấy bất an.
Một lần, ông đi tắm, tôi vô tình thấy tin nhắn: “Con nhớ bố, tối nay bố qua nhé.”
Tôi chết lặng. Người nhắn là con dâu.

Tôi đã run rẩy, không tin vào mắt mình. Tôi nghĩ là nhầm. Nhưng khi mở nhật ký cuộc gọi, tôi thấy hai người liên lạc gần như mỗi đêm.


Khoảnh khắc đó… hẳn là khủng khiếp?


Khủng khiếp, anh ạ.
Người đàn ông mình sống cả đời — người từng nắm tay mình qua bao giông bão, từng là cha của con mình — lại phản bội mình… mà không phải với ai xa lạ, mà là người trong nhà.
Tôi vừa đau, vừa xấu hổ, vừa thấy ghê sợ chính cuộc đời mình.

Tôi không làm ầm lên. Tôi chỉ ngồi lặng trong phòng, nghe mưa rơi, tim như bị ai bóp nghẹt.
Tôi tự hỏi: Tôi sai ở đâu? Hay là do tôi già đi, xấu đi, mà ông ấy cần một thứ gì đó khác?


Và chị đã làm gì sau khi biết chuyện?


Tôi im lặng theo dõi. Tôi không muốn tin, nhưng sự thật cứ hiện ra rõ ràng hơn.
Có hôm nửa đêm, tôi thấy bóng ông bước ra khỏi phòng, đi sang nhà con trai.
Tôi bám theo.
Qua khe cửa, tôi thấy ánh đèn hắt ra, hai cái bóng chập vào nhau…

Tôi đã ngã quỵ, anh Sâm ạ.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu. Có lẽ cả đêm.

Một bi kịch quá lớn… Nhưng chị vẫn im lặng?


Tôi im, vì nếu tôi nói, mọi thứ sẽ tan nát. Con trai tôi sẽ mất cả cha lẫn vợ, cháu tôi sẽ không còn gia đình.
Tôi chọn chịu đựng. Nhưng mỗi ngày trôi qua, lòng tôi như bị xé.
Ông Quảng vẫn sống bình thường, vẫn đi chợ, vẫn đọc báo, vẫn hỏi han tôi như chưa từng có gì xảy ra.

Đôi khi tôi thấy ghét chính bản thân — vì sao tôi vẫn nấu cơm, vẫn giặt đồ cho người phản bội mình.
Nhưng tôi không thể biến mất. Tôi là vợ. Tôi là mẹ. Tôi phải giữ cái nhà này đứng vững.


Rồi chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Một buổi sáng, ông Quảng đi ra chợ như mọi khi, bỗng gục xuống giữa đường.
Cơn đột quỵ… đến quá nhanh.
Ông ra đi trước khi tôi kịp nói với ông một lời nào.

Tôi không khóc ngay. Tôi chỉ ngồi nhìn gương mặt ông, đã yên lặng mãi mãi.
Lạ lắm anh Sâm ạ, tôi không còn giận, không còn hận…
Tôi chỉ thấy trống rỗng. Một nỗi buồn sâu đến mức không còn nước mắt.


Và con dâu chị?

Nó quỳ suốt tang lễ. Không ai hiểu vì sao nó khóc dữ dội đến thế.
Tôi chỉ đứng xa, nhìn, lòng tan vỡ.
Khi mọi người về hết, nó đến bên tôi, run run nói:

“Con xin lỗi mẹ. Con sai rồi. Nhưng con thực sự coi bố như người cứu con. Con yếu đuối, cô đơn, và… con đã lạc đường.”

Tôi không đáp. Tôi chỉ nhìn nó thật lâu.
Rồi tôi nói:

“Tội lỗi nào cũng có thể được tha thứ, chỉ là có người không còn cơ hội để nghe điều đó nữa.”

Nó gục đầu khóc nấc. Tôi quay đi. Lúc đó, tôi biết — mọi thứ đã kết thúc.
Không chỉ với ông Quảng, mà với cả cái nhà này.


Chị Hòa… có lẽ tôi, và rất nhiều người đang nghe, đều thấy nghẹn khi nghe chị nói những lời ấy.
Cái chết không chỉ cướp đi một con người, mà còn buộc những người còn lại phải đối diện với chính phần bóng tối trong tâm hồn mình.


Đúng vậy.
Anh biết không, suốt mấy tháng sau, tôi sống như cái bóng. Nhưng rồi một buổi sáng, tôi dậy sớm, thấy nắng xuyên qua hiên nhà, chiếu lên bức ảnh cưới cũ.
Trong ảnh, tôi và ông Quảng đều cười — nụ cười rất thật.
Tôi chợt hiểu: cả cuộc đời ông ấy, cũng từng yêu tôi. Cũng từng hi sinh. Cũng từng tốt.
Chỉ là ở tuổi xế chiều, khi tâm hồn yếu đuối, ông không còn đủ sức giữ mình trước cô đơn.
Và có lẽ, lỗi của tôi là đã quên mất rằng, ngay cả người già cũng cần được quan tâm, được lắng nghe.


Một cách nhìn rất bao dung, rất con người.
Không phải ai cũng có thể yêu thương sau khi bị phản bội, lại càng không phải ai cũng đủ lòng nhân để thấu hiểu nguyên nhân của sai lầm.
Chị có còn giận ông ấy không?


Không, anh ạ.
Giận để làm gì, khi người ta không còn để nghe?
Tôi chọn tha thứ, không phải vì ông xứng đáng, mà vì tôi cần bình yên.
Mỗi chiều, tôi vẫn ra vườn, tưới hoa, nghe tiếng gió qua hàng cau. Tôi thấy nhẹ lòng.
Bởi tha thứ không làm người khác thay đổi, nhưng giúp mình thôi đau.


Chị Hòa ạ, hôm nay chị đã mang đến cho khán giả một bài học không dễ nghe, nhưng vô cùng cần thiết:

Con người ai cũng có thể sai, nhưng nếu giữ được nhân phẩm và lòng bao dung, ta vẫn còn ánh sáng trong tâm.

Trong xã hội hôm nay, khi đạo đức, niềm tin, và giá trị gia đình đang bị thử thách, câu chuyện của chị như một lời nhắc:

“Hãy chăm sóc người bên cạnh, trước khi họ tìm hơi ấm nơi khác.”

Cảm ơn chị đã dũng cảm kể câu chuyện của mình.
Và cảm ơn chị — vì đã tha thứ, để chúng ta tin rằng lòng nhân vẫn tồn tại giữa những đổ nát.


Tôi chỉ mong, nếu ai đó đang nghe chương trình này… hãy nhớ:
Đừng để người bạn đời phải cô đơn, dù họ đã già.
Đừng nghĩ tình yêu chỉ dành cho tuổi trẻ.
Bởi cô đơn chính là thứ giết chết đạo đức trong mỗi con người.
Và đôi khi, chỉ một cái nắm tay, một câu hỏi “ông ổn không?” thôi… đã có thể cứu cả một linh hồn.

Thưa quý vị, chúng ta vừa nghe một câu chuyện đau đớn, nhưng cũng vô cùng nhân văn.
Trong tình yêu, phản bội là vết thương, nhưng lòng vị tha mới là thuốc chữa lành.
Nếu có ai đó đang mắc sai lầm, hãy lắng nghe câu chuyện này.
Bởi sự hối hận muộn màng, đôi khi chẳng còn ai để mà xin lỗi.

Cảm ơn quý vị đã theo dõi Tâm sự cùng Lại Văn Sâm.
Hẹn gặp lại quý vị trong chương trình sau — nơi những câu chuyện thật, những nỗi đau thật, sẽ trở thành bài học về lòng người và sự sống.

“Khi lòng nhân được giữ lại, dù trong tội lỗi, con người vẫn còn đường trở về.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!