Tȃm Sự Cùпg MC Lạι Văп Sȃm: Gιa ĐìпҺ CҺồпg Đòι Hủү Hȏп Vì Tȏι Là Coп Gáι TҺaпҺ Hóa
Xin chào quý vị đang theo dõi chương trình “Tâm sự cùng Lại Văn Sâm.”
Hôm nay, chúng ta sẽ cùng lắng nghe câu chuyện của một cô gái trẻ – người từng phải đối diện với định kiến nặng nề chỉ vì quê hương của mình. Nhưng điều đáng trân trọng là, cô đã không chọn oán trách, mà chọn chứng minh giá trị của bản thân bằng lòng tự trọng và nghị lực.
Xin chào Thu, cảm ơn em đã đến với chương trình hôm nay.
-
Em chào anh Sâm, chào quý khán giả. Em thật sự hồi hộp, vì đây là lần đầu tiên em kể lại chuyện của chính mình trước nhiều người như vậy. Nhưng em nghĩ, nếu một ai đó đang phải chịu sự đánh giá như em từng chịu, thì biết đâu, họ sẽ thấy mình không đơn độc.
-
Em cứ tự nhiên nhé. Chúng ta ở đây để lắng nghe và thấu hiểu. Anh chỉ muốn hỏi… điều gì khiến em quyết định chia sẻ câu chuyện của mình hôm nay?
-
Em quê ở Thanh Hóa, sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố mẹ em làm nông, nuôi em ăn học vất vả lắm.
Em thi đỗ đại học ở Hà Nội, rồi đi làm nhân viên kế toán. Cuộc sống không dễ, nhưng em tự hào vì mình tự lập.
Em quen anh Hùng — một đồng nghiệp lớn hơn em 4 tuổi. Anh hiền, sống tình cảm, làm kỹ sư. Bọn em yêu nhau ba năm, và quyết định làm đám cưới.
Nhưng… mọi chuyện bắt đầu rẽ sang hướng khác, chỉ vì một câu nói của mẹ anh ấy.
-
Câu nói đó là gì, Thu?
-
Bà nói: “Con ơi, con đừng lấy gái Thanh Hóa. Cái xứ ấy dữ dằn, ghê gớm, lấy về chỉ khổ.”
Lúc đầu, em tưởng bà nói đùa. Nhưng dần dần, em nhận ra bà thật sự không chấp nhận em.
Bà cấm anh Hùng qua lại, nói thẳng với em rằng:
“Cô muốn yêu ai thì yêu, chứ nhà tôi không cưới con gái Thanh Hóa.”
Em đứng trước cổng nhà anh, nghe mà nước mắt rơi. Em chưa từng nghĩ rằng, quê quán lại có thể biến thành tội lỗi như vậy.
-
Khi nghe những lời đó, cảm xúc đầu tiên của em là gì?
-
Là tủi thân, là nhục, là đau.
Em tự hỏi, mình đã làm gì sai? Em có học hành, có công việc, chưa từng hỗn láo hay xúc phạm ai.
Nhưng trong mắt họ, em chỉ là “gái Thanh Hóa” — một nhãn mác đủ để họ ghét bỏ.
Anh Hùng đứng giữa hai bên, anh ấy thương em, nhưng lại không dám cãi mẹ.
Anh nói: “Cho anh thời gian.”
Nhưng thời gian chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Gia đình anh tổ chức họp họ hàng, bàn chuyện hủy hôn.
-
Khi đó, em có muốn phản kháng không?
-
Có chứ anh. Em không chịu nổi sự nhục nhã ấy.
Em đến gặp mẹ anh một lần cuối. Em nói:
“Bác ơi, con không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng con có thể chọn cách sống. Con không xin bác thương, chỉ xin bác đừng xúc phạm con.”
Bà im lặng, còn anh Hùng chỉ biết cúi đầu.
Em ra về, lòng nhẹ bẫng.
Tối hôm đó, em nhắn tin cho anh:
“Mình dừng lại nhé. Em không muốn hôn nhân của mình bắt đầu bằng sự khinh miệt.”
-
Một quyết định mạnh mẽ. Nhưng có hối tiếc không?
-
Em từng khóc suốt mấy đêm. Tình yêu ba năm không dễ buông.
Nhưng rồi em nghĩ: nếu phải đánh đổi lòng tự trọng để được làm vợ, thì thà làm người tự do còn hơn.
Em chuyển chỗ làm, dồn hết thời gian vào công việc.
Hai năm sau, em được cử làm trưởng nhóm kế toán, rồi mua được căn hộ nhỏ ở Hà Nội.
Em hiểu ra, chỉ có năng lực và cách sống mới quyết định giá trị của mình, chứ không phải quê quán.
-
Thế rồi, chuyện gì xảy ra tiếp theo?
-
Một ngày nọ, em nhận được cuộc gọi. Là mẹ anh Hùng.
Giọng bà run run: “Thu à, bác xin lỗi. Bác sai rồi.”
Bà kể rằng anh Hùng lấy vợ theo ý mẹ, nhưng cuộc hôn nhân đó tan vỡ chỉ sau hai năm. Người vợ mới bỏ đi, để lại cho bà một đứa cháu nhỏ.
Bà nói: “Bây giờ bác mới hiểu, quê quán không nói lên điều gì. Chỉ có tấm lòng mới giữ được hạnh phúc.”
Nghe vậy, em bật khóc. Nhưng không phải vì vui, mà vì thương.
Thương cho một người mẹ cả đời chạy theo những lời đồn, để rồi mất mát điều quý giá nhất.
-
Em có gặp lại anh Hùng không?
-
Dạ có.
Anh tìm đến em, đứng lặng trước cửa nhà, nói chỉ một câu:
“Anh xin lỗi, nhưng muộn quá rồi.”
Em nhìn anh, chỉ mỉm cười.
Không còn oán, không còn đau.
Vì đôi khi, tha thứ không phải là quay lại — mà là để cả hai được tự do.
-
Em có còn giận họ không?
-
Em không giận ai nữa, anh ạ.
Con người ta sinh ra không ai chọn được nơi chốn, nhưng ai cũng có thể chọn nhân cách của mình.
Bây giờ, mỗi khi nghe ai đó chê bai “gái Thanh Hóa”, em chỉ cười.
Bởi em biết, bản thân mình đã sống đàng hoàng, tử tế. Và đó là cách trả lời mạnh mẽ nhất.
-
Thu ạ, câu chuyện của em thật đáng trân trọng.
Ở đây, anh không chỉ thấy một cô gái từng chịu thiệt thòi, mà còn thấy hình ảnh của rất nhiều người Việt Nam khác — những người bị hiểu lầm, bị đánh giá chỉ vì nguồn gốc, vùng miền.
Nhưng em đã chọn cách đối diện văn minh, chọn chứng minh bằng hành động, chứ không bằng lời cãi vã.
“Giá trị của con người không nằm ở nơi sinh ra, mà ở cách họ sống và yêu thương.”
Em có muốn gửi lời nhắn gì tới những cô gái từng giống em — bị xem thường, bị từ chối chỉ vì xuất thân?
-
Dạ có. Em muốn nói rằng:
“Đừng oán hận, đừng tự ti. Định kiến không thể phá vỡ bằng lời cãi, mà bằng cách sống tử tế mỗi ngày. Rồi một ngày, sự kiêu hãnh của bạn sẽ là câu trả lời đẹp nhất.”
Em tin, một cô gái dù nghèo, dù quê ở đâu, nếu biết sống đúng và yêu thương, thì không ai có quyền khinh thường họ.
-
Cảm ơn Thu, vì câu chuyện của em hôm nay.
Cảm ơn vì đã dạy chúng ta rằng: những điều tưởng nhỏ như định kiến vùng miền, đôi khi lại gây ra những vết thương rất lớn.
Nhưng cũng chính lòng bao dung và nhân phẩm mới giúp con người ta hàn gắn được chúng.
🌿 Thông điệp cuối cùng từ MC Lại Văn Sâm:
“Đừng bao giờ đánh giá một con người qua nơi họ sinh ra.
Bởi lòng tốt, nhân cách và tình yêu thương — không mang quốc tịch, không mang quê quán, mà chỉ mang hình hài của trái tim.”





