Lȃm Đồпg: Gã Coп Rể S.át Hạι CҺa Vợ, Ngȃm X.ác Troпg BìпҺ Rượu TҺuṓc Và Đặt Ở PҺòпg KҺácҺ
Ngôi làng nhỏ ở vùng cao Lâm Đồng vốn yên bình, người dân quanh năm gắn bó với nương rẫy, sáng sớm tiếng gà gáy vọng từ sườn đồi, chiều xuống khói bếp quyện với sương giăng. Chẳng ai ngờ rằng, giữa nơi thanh tịnh ấy, một tội ác kinh hoàng lại âm thầm diễn ra suốt nhiều tháng trời — ngay trong căn nhà tưởng chừng êm ấm của vợ chồng Hậu – Thảo.
1. Người đàn ông hiền lành và gã con rể “có chí làm ăn”
Ông Lâm – người đàn ông ngoài sáu mươi, hiền hậu, có tiếng trong vùng vì tính cần cù. Vợ mất sớm, ông chỉ có cô con gái duy nhất là Thảo. Cả đời ông Lâm dành dụm từng đồng, mong con gái có một cuộc sống sung túc, không phải lam lũ như cha.
Thảo lấy chồng là Hậu – một người đàn ông hơn cô 5 tuổi, quê ở tận miền Trung. Ngày đầu về ra mắt, Hậu khéo léo, nói năng nhỏ nhẹ, tỏ ra lễ phép nên ông Lâm quý. Ông còn chủ động cho đôi trẻ mảnh đất gần nhà để dựng nhà riêng, lại biếu tiền làm vốn mở xưởng cơ khí nhỏ.
Ai cũng bảo ông Lâm may mắn, có con rể “chịu khó, chí lớn”. Nhưng ông đâu biết, chính người đàn ông ấy – với nụ cười hiền lành và lời nói ngọt ngào – lại là kẻ mang đến bi kịch đẫm máu cho cuộc đời ông.
2. Khi lòng tham bắt đầu nảy mầm
Sau vài năm làm ăn, Hậu phất lên nhanh chóng. Anh ta sắm xe máy, điện thoại, còn Thảo nghỉ việc ở xưởng may để phụ chồng quản lý đơn hàng. Tuy nhiên, càng có tiền, Hậu càng thay đổi. Anh ta bắt đầu tụ tập bạn bè, đánh bài, cá độ bóng đá. Khi thua cháy túi, Hậu lại tìm cách vay mượn khắp nơi, thậm chí cắm cả sổ đỏ mảnh đất ông Lâm cho trước.
Ông Lâm biết chuyện, giận lắm. Ông gọi con rể về, nói thẳng:
“Con ạ, tiền bạc kiếm được khó lắm. Đừng để lòng tham che mắt, rồi mất cả gia đình.”
Hậu cúi gằm mặt, nói dạ dạ vâng vâng, nhưng trong lòng lại hằn học. Hắn cho rằng cha vợ coi thường mình, rằng ông Lâm cố tình xen vào chuyện riêng. Từ hôm đó, Hậu ít sang nhà cha vợ hơn, còn mỗi lần gặp, ánh mắt hắn nhìn ông luôn lạnh lẽo, như chứa đựng thứ gì đó không thể nói thành lời.
3. Vết nứt trong mái nhà nhỏ
Cuộc sống của Thảo cũng dần ngột ngạt. Chồng cô thường xuyên về khuya, nồng nặc mùi rượu. Nhiều lần, Thảo khóc nức nở cầu xin chồng thay đổi. Hậu thì im lặng, nhưng sáng hôm sau lại chứng nào tật nấy.
Một hôm, khi Hậu thua cá độ gần trăm triệu, hắn tìm đến cha vợ, cầu xin giúp đỡ. Ông Lâm – vốn thương con gái, thương cả thằng con rể dại – đành móc số tiền tích cóp định sửa lại căn nhà, đưa cho hắn.
“Nhưng lần này là cuối cùng, nghe chưa Hậu? Không có lần sau nữa đâu.”
Hậu gật đầu. Nhưng “lần cuối” đó chẳng tồn tại lâu. Chỉ vài tháng sau, hắn lại ngập trong nợ nần. Cả xã xôn xao chuyện hắn bị người ta đến nhà đòi nợ, hăm dọa. Ông Lâm nghe tin, buồn rầu đến tận nơi, khuyên con rể bán bớt xưởng, làm lại từ đầu. Hậu nghe mà lòng sôi sục tức giận – hắn không chấp nhận bị dạy đời, càng không chấp nhận bị người khác coi là kẻ thất bại.
4. Đêm mưa định mệnh
Tối hôm đó, trời Lâm Đồng đổ mưa nặng hạt, gió lạnh rít qua khe cửa. Ông Lâm mang theo chai rượu và ít mồi sang nhà con rể, định nói chuyện một lần cho rõ, mong hàn gắn tình cảm. Hậu đang ngồi một mình trong xưởng, ánh đèn vàng lập lòe soi lên khuôn mặt phờ phạc.
“Cha qua chơi hả? Có việc gì không?” – hắn hỏi, giọng trầm, khó chịu.
“Cha chỉ muốn nói với con vài lời… Dù sao, con cũng là chồng của Thảo, là cha của hai đứa nhỏ. Con sống sao để tụi nhỏ còn ngẩng mặt với đời.”
Lời nói thật lòng của ông Lâm như xát muối vào tự ái của gã con rể. Trong đầu hắn, những tiếng cười chê, ánh mắt khinh miệt tưởng tượng của người đời cứ vang lên. Rượu trong người hắn sôi lên cùng cơn thù hận.
“Ông thì biết cái gì? Tôi sống thế nào là việc của tôi! Ông có giỏi thì giữ con gái ông cho chặt đi!” – Hậu hét lớn.
Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim người cha. Ông Lâm ném chén rượu xuống đất, định bỏ về. Nhưng chỉ vừa quay lưng, Hậu đã cầm thanh sắt ở góc xưởng lao tới.
Một tiếng “choang” vang lên. Rồi im lặng.
Chỉ có tiếng mưa vẫn đều đều rơi xuống mái tôn.
5. Âm mưu che giấu tội ác
Hậu đứng thẫn thờ nhìn thân thể ông Lâm gục xuống, máu chảy loang nền gạch. Một thoáng sợ hãi chạy dọc sống lưng, nhưng rồi hắn trấn tĩnh lại. Hắn không thể để ai biết. Nếu lộ ra, đời hắn coi như chấm dứt.
Suốt đêm đó, hắn lau dọn hiện trường, rồi nghĩ cách phi tang. Bên góc xưởng có chiếc bình rượu thuốc lớn – thứ hắn dùng để ngâm rắn và thảo dược cho khách. Một ý nghĩ ghê rợn lóe lên.
Hắn kéo xác ông Lâm bỏ vào trong bình, đổ thêm rượu mạnh cho ngập, rồi đậy kín nắp, niêm phong lại như chưa từng có gì xảy ra. Bình rượu ấy được hắn chuyển lên phòng khách, nói với vợ rằng đó là “bình rượu thuốc quý” mới ngâm từ miền Trung gửi lên.
Thảo chẳng nghi ngờ gì, vì vốn quen thấy chồng chơi đồ sưu tầm rượu lạ.
Từ hôm đó, Hậu sống như không có chuyện gì. Hắn cười nói, làm ăn trở lại, thậm chí còn giả vờ sang nhà cha vợ vài lần để “hỏi thăm” khi ông Lâm “đi đâu đó dài ngày”. Khi Thảo thấy cha mình mất liên lạc, Hậu bịa ra đủ lý do: nào là ông về quê cúng giỗ, nào là đi chữa bệnh bằng thuốc dân tộc. Thảo tin, vì cha cô vốn hay đi lại.
6. Mùi hôi trong căn nhà tưởng yên bình
Ba tháng trôi qua. Một buổi chiều, Thảo đang quét dọn thì phát hiện mùi lạ trong nhà – ngai ngái, tanh nồng. Cô ngửi quanh, tưởng con vật chết đâu đó. Mùi phát ra từ bình rượu lớn đặt giữa phòng khách.
“Anh Hậu, cái bình rượu này sao lại có mùi lạ vậy?” – cô hỏi.
“Rượu thuốc mà, ngâm lâu thì mùi nó thế. Em không biết à?” – hắn đáp, giọng gắt.
Thảo im lặng, nhưng trong lòng dấy lên linh cảm bất an. Cô kể cho người hàng xóm nghe, rằng mấy tháng rồi cha cô biệt tăm, gọi không liên lạc được. Người hàng xóm vốn tinh ý, lại từng thấy Hậu dọn dẹp xưởng gấp gáp đêm mưa hôm đó, bèn báo cho công an xã.
7. Bí mật bị vạch trần
Khi công an đến khám nhà, Hậu cố tỏ vẻ bình thản. Nhưng khi họ yêu cầu mở nắp bình rượu, sắc mặt hắn tái mét. Thảo đứng bên cạnh, run lẩy bẩy.
Nắp bình được mở ra. Một luồng mùi kinh khủng xộc thẳng vào mũi. Bên trong, thứ rượu màu nâu đục không còn trong veo như trước, và ẩn hiện bên dưới là những phần thi thể người đang phân hủy.
Thảo hét lên thảm thiết. Cô ngã quỵ xuống, ngất lịm ngay tại chỗ. Hậu bị khống chế, miệng lắp bắp không thành tiếng.
8. Lời khai trong nước mắt
Tại cơ quan điều tra, Hậu ban đầu quanh co chối tội. Nhưng khi công an đưa ra chứng cứ, hắn bật khóc, thú nhận tất cả. Hắn nói, hắn không cố ý giết cha vợ, chỉ là “trong cơn nóng giận”. Nhưng chẳng ai tin một lời bào chữa ấy, bởi hành vi che giấu quá tàn nhẫn.
Thảo nghe tin, đến trại giam thăm chồng. Người phụ nữ gầy gò, mắt trũng sâu, cầm tấm ảnh cha mà nghẹn ngào:
“Anh có biết, cha thương anh lắm không? Cả đời ông chỉ mong anh nên người…”
Hậu chỉ cúi gằm mặt. Nước mắt nhỏ xuống bàn tay bị xiềng. Nhưng sự hối hận ấy quá muộn màng. Một mạng người đã mất, và vết thương trong lòng người ở lại sẽ chẳng bao giờ lành.
9. Đám tang muộn màng
Ngày đưa ông Lâm về đất, cả xã Đại Nghĩa chìm trong lặng lẽ. Không ai nói với ai lời nào. Người ta chỉ nhìn nhau, rồi lắc đầu thở dài. Một người cha hiền lành, cả đời cống hiến cho con, lại phải chết trong tay chính người con rể mà ông từng thương như ruột thịt.
Thảo quỳ trước di ảnh cha, tóc rũ rượi, nước mắt rơi lã chã. Hai đứa con nhỏ bơ vơ đứng bên, chưa hiểu vì sao ông ngoại “ngủ mãi không dậy nữa”.
“Cha ơi, con xin lỗi… Con đã không bảo vệ được cha…” – tiếng Thảo nghẹn lại trong gió chiều.
10. Sau cơn bão tội lỗi
Từ ngày Hậu bị bắt, căn nhà ấy khóa im ỉm. Người dân đi qua vẫn rợn người khi nhớ đến “bình rượu tử thần” từng đặt giữa phòng khách – nơi đáng ra chỉ có tiếng cười của con trẻ.
Nhiều người nói, đêm đêm, họ nghe tiếng gió hú như tiếng người khóc, vọng ra từ căn nhà ấy. Nhưng cũng có người bảo, đó chỉ là tiếng gió giữa đại ngàn, nhắc nhở con người về cái giá của lòng tham và sự độc ác.
11. Lời nhắn gửi sau cùng
Tội ác của Hậu khiến ai nghe qua cũng phẫn nộ. Nhưng sâu trong đó, còn là lời cảnh tỉnh: khi lòng tham và sân hận che mờ lý trí, con người có thể sa vào vực sâu không ngờ tới.
Ông Lâm – người cha đáng thương ấy, chết đi nhưng để lại bài học đắt giá: Không phải ai cũng xứng đáng với lòng tin và sự bao dung.
Còn Thảo – người con gái mất cả cha lẫn chồng – chỉ còn biết sống tiếp, nuôi con nên người, như cách duy nhất để chuộc lại lỗi lầm cho kẻ đã lỡ bước lầm đường.
Trên mảnh đất cao nguyên lộng gió, người ta vẫn nhắc nhau mỗi khi đi ngang căn nhà đó:
“Đừng để sự tức giận trong một giây hủy hoại cả đời người. Và đừng để đồng tiền biến trái tim thành hố sâu tội ác.”
Bởi tội ác – dù được giấu kỹ trong bình rượu, trong căn phòng sang trọng, hay trong lời nói giả nhân giả nghĩa – sớm muộn cũng sẽ bị ánh sáng sự thật phơi bày.
Và khi đó, mọi thứ quý giá nhất – niềm tin, tình thân, và cả nhân tính – đều đã tan biến.
(Truyện hư cấu dựa trên cảm hứng từ tiêu đề, nhằm truyền tải thông điệp nhân sinh về lòng tham, sự kiểm soát cảm xúc và giá trị đạo đức trong đời sống.)





